Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 604: Tiểu sư thúc 18 thế kỷ 9 (length: 7287)

Onix khóe môi nhếch lên trào phúng: "Thiên sứ, thật không thể trông cậy vào a!"
Hắn đối tiểu sư thúc nói: "Đừng nhìn nữ vương coi trọng ngươi, nhưng thực tế, nàng chẳng qua là lợi dụng ngươi. Trong mắt nàng, ngươi và ta giống nhau, đều là quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào."
Tiểu sư thúc cảm ơn Onix đã nhắc nhở, hỏi hắn: "Ngươi vẫn sẽ ở lại vương đô sao?"
Onix: "Đương nhiên."
Tiểu sư thúc: "Vậy ngươi định đối mặt nữ vương như thế nào?"
Onix: "Trước kia đối mặt như thế nào, hiện tại liền đối mặt như thế ấy. Nữ vương bệ hạ hiện tại còn cần đến ta."
Tiểu sư thúc: "Ngươi nguyền rủa..."
Onix cười: "Ta vận khí tốt..."
Tiểu sư thúc cũng không nhịn được mà cười theo.
Chấp sự trẻ tuổi anh tuấn bưng hai đĩa điểm tâm đi tới, đặt lên bàn, hơi khom người cung kính với hai người, nói: "Hai vị đại nhân xin dùng."
Lễ nghi hoàn hảo đó khiến tiểu sư thúc không khỏi tán thưởng trong lòng.
Vì sao hắn lại không gặp được ác ma nào như thế này?
Lucar so với người ta, vậy đúng là một trời một vực.
Bất quá tên Lucar kia cũng không làm được chấp sự, chỉ có thể làm mã phu mà thôi.
Fabrice đảo mắt một vòng quanh người tiểu sư thúc, như có điều suy nghĩ rồi rời đi.
Tiểu sư thúc uống cà phê do chính Fabrice pha, thành thật khen: "Tay nghề của Fabrice cũng không tệ, hoàn hảo."
Onix nói: "Cậu ta nấu ăn cũng rất giỏi, ta cảm giác gần đây mình đã mập ra một chút."
Tiểu sư thúc: "Không biết ta có vinh hạnh được thưởng thức mỹ thực do chấp sự tự tay làm không?"
Onix: "Đương nhiên, đó là vinh hạnh của ta và Fabrice."
Bữa tối được dùng tại phủ của Onix, Fabrice tự mình xuống bếp, các món ăn Tây Ban Nha, hương vị quả thực rất ngon.
"Hầu tước đại nhân, ngài dùng thêm một phần cá mòi ngâm dấm nữa chứ?" Fabrice mỉm cười hỏi tiểu sư thúc.
Tiểu sư thúc gật đầu: "Lấy thêm một phần."
Fabrice tự mình mang đồ ăn lên cho tiểu sư thúc.
Tiểu sư thúc nói lời cảm ơn: "Đa tạ. Tiên sinh Fabrice, thực cảm ơn ngươi đã tự mình chuẩn bị bữa tối này. Đây là chút quà mọn, mong ngươi nhận cho."
Nói xong, tiểu sư thúc lấy ra một chiếc khuy măng-tô màu bạc trắng đưa tới trước mặt Fabrice.
Ngay khi Fabrice nhìn thấy khuy măng-tô kia, ánh mắt liền dán chặt vào nó không rời.
Tiểu sư thúc đưa tay ra trước mặt hắn, Fabrice lập tức gạt bỏ lễ nghi mà một chấp sự nên có, ngay lập tức nắm lấy chiếc khuy măng-tô đó.
Cầm chiếc khuy trong tay quan sát kỹ càng một lượt, lại cảm nhận một chút, Fabrice mới thu hồi tầm mắt, cúi người cảm tạ tiểu sư thúc: "Đa tạ ngài đã rộng lòng, hầu tước đại nhân!"
Chờ tiểu sư thúc cáo từ rời đi, Onix nhìn chiếc khuy măng-tô mà chấp sự của mình đang cài trên áo, lên tiếng hỏi: "Fabrice, chiếc khuy măng-tô này có gì đặc biệt sao?"
Fabrice đáp: "Nó có thể giúp ta ẩn giấu khí tức."
Onix: "? ?"
Fabrice: "Như vậy, ta có thể cùng chủ nhân ngài tiến vào vương cung mà không bị thiên sứ trong vương cung phát hiện ra chân thân."
Onix hít một hơi: "Jeremy hầu tước, quả nhiên không phải người bình thường!"
Fabrice tán đồng gật đầu: "Có thể quen biết vị đại nhân này, là vinh hạnh của ngài và ta."
Cũng không biết linh hồn vị hầu tước đại nhân này có mùi vị thế nào, chắc chắn sẽ ngon hơn linh hồn của tử tước đại nhân nhỉ?
Nghĩ vậy, Fabrice chợt cảm thấy tâm can run lên, liền nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ vừa rồi.
Vị đại nhân kia trông có vẻ phi thường bất phàm, cũng không phải là người mình có thể mơ tưởng đến.
"Đại nhân." Lucar gọi tiểu sư thúc bên ngoài xe ngựa.
Tiểu sư thúc thản nhiên nói: "Không cần ngươi ra tay, ta muốn xem xem, rốt cuộc mình đã bị thứ gì để mắt tới."
Tiểu sư thúc đã sớm cảm thấy mình bị theo dõi, chỉ là phòng của hắn có trận pháp phòng hộ, thứ muốn tập kích hắn vào buổi tối không vào được phòng, không cách nào thừa dịp ban đêm làm tổn thương hắn.
Xem ra thứ đó giờ không có kiên nhẫn, tìm được một cơ hội hắn ra ngoài, liền muốn động thủ với hắn.
Lucar nghe theo lời tiểu sư thúc, không có ra tay.
Xe ngựa đi được một đoạn, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp, ngã trên mặt đất.
Lucar trong lòng cười ha ha hai tiếng, dừng xe lại, bẩm báo với tiểu sư thúc: "Đại nhân, phía trước có một phụ nữ bị thương."
Người phụ nữ kia nghe được lời Lucar nói, ngẩng đầu lên, đáng thương nói với xe ngựa: "Vị đại nhân này, chân tôi bị thương, có thể giúp tôi một chút không?"
Tiểu sư thúc mở cửa khoang xe ra, nhìn người phụ nữ bị thương, nói với Lucar: "Đưa nàng lên xe, mang về phủ sau đó tìm người chữa trị vết thương ở chân cho nàng."
"Cảm ơn đại nhân." Người phụ nữ vui vẻ nói cảm ơn liên tục, được Lucar nâng lên xe ngựa, liền muốn tiến vào toa xe.
Tiểu sư thúc trực tiếp đóng cửa toa xe lại: "Cô cứ ngồi ở chỗ đánh xe."
"Dạ." Người phụ nữ ngoan ngoãn đáp lời, trong lòng thì nghiến răng nghiến lợi.
Đáng ghét nam nhân, vậy mà lại đối xử với nàng như vậy.
Chờ khi nàng ra tay, sẽ ăn tươi nuốt sống người đàn ông này, đến cả mảnh xương vụn cũng không chừa.
Lucar khinh miệt liếc nhìn người phụ nữ một cái, vung roi ngựa lên, đánh xe trở về phủ.
Xe ngựa thuận lợi tiến vào đại môn, người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng chỉ sợ trận pháp phòng hộ của nơi này vẫn sẽ ngăn mình ở bên ngoài.
Sau khi xe ngựa dừng lại, tiểu sư thúc căn bản không thèm nhìn người phụ nữ thêm cái nào, trực tiếp trở về chính sảnh. Còn người phụ nữ thì bị Lucar giao cho người hầu gái, đưa đến nơi ở của những người hầu.
Người phụ nữ càng thêm tức giận.
Phải biết rằng nàng ở phủ bá tước là một tồn tại cao cao tại thượng, ngay cả chủ nhân phủ bá tước cũng phải quỳ liếm nàng, bây giờ lại cùng đám hầu gái cùng một đãi ngộ.
Người phụ nữ tức đến muốn phát điên.
Nhưng vì đạt được mục đích của mình, nàng không thể không nhẫn nhịn.
Buổi tối, người phụ nữ lẻn vào chính sảnh, tìm phòng ngủ của tiểu sư thúc.
Dựa theo khí tức nàng ghi lại, người phụ nữ dễ như trở bàn tay tìm thấy phòng ngủ của tiểu sư thúc, bóng tối đối với nàng không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Mở cửa phòng ra, người phụ nữ hướng về phía giường tiến đến.
Nhưng khi nàng đi đến mép giường, lại phát hiện trên đó không có ai.
Người phụ nữ đột ngột quay đầu, chỉ thấy người mình muốn tìm đang ngồi trên sofa bên tường, tên mã phu đáng c·h·ế·t kia đang đứng một bên.
Còn có gì không rõ nữa, hai người này đã sớm biết rõ ý định tiếp cận bất chính của nàng, chẳng qua là đang chờ nàng tự chui đầu vào lưới mà thôi.
Người phụ nữ cười lạnh ha ha, nhìn thấu thì sao?
Hai người bình thường, há có thể là đối thủ của mình sao?
Quần áo sau lưng người phụ nữ đột ngột rách toạc, bốn chân nhện mọc ra từ lưng.
Ngươi nói nhện có tám chân?
Vậy không phải là còn có hai tay và hai chân của người phụ nữ sao?
Đôi môi đỏ của người phụ nữ hé mở, bên trong phun ra nọc độc, bắn về phía tiểu sư thúc và Lucar.
Tiểu sư thúc không hề nhúc nhích, Lucar tiến lên một bước, trong tay xuất hiện một đám hắc vụ, ngăn cản nọc độc của người phụ nữ.
Người phụ nữ giật nảy mình, lúc này mới biết hai người này căn bản không phải người bình thường.
Do động tác, khí tức trên người Lucar cũng theo đó bộc phát.
Khí tức đến từ địa ngục khiến người phụ nữ càng thêm rung động trong lòng.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận