Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 569: Tiểu sư thúc là đạo sĩ 1 (length: 7936)

Tiểu sư thúc ở cái thế giới này lăn lộn thành nhà giàu số một, Tôn gia đến liếm giày cho hắn cũng không có tư cách.
May mà Tôn Thu Toàn và Tôn Hi Trinh tự biết thân biết phận, biết không leo lên nổi tiểu sư thúc, cũng không chạy đến trước mặt hắn gây chướng mắt.
Chỉ là, tiểu sư thúc nhìn ra được các nàng rõ ràng hối hận.
Hối hận không ở lại/trở về Triệu gia.
Đáng tiếc, bây giờ hối hận cũng vô dụng.
Tiểu sư thúc thoát khỏi trò chơi này, thấy ở mục trò chơi trên điện thoại xuất hiện một trò chơi mới, tên hết sức quen thuộc.
Mắt tiểu sư thúc sáng lên, lập tức bấm vào trò chơi.
...
Tiểu sư thúc xách gà rừng vào bếp, một lát sau, trong bếp đã tỏa ra mùi gà hầm thơm phức.
Mùi thơm bay ra ngoài, theo gió núi, truyền đi rất xa, khiến hai kẻ đang cùng nhau ẩn náu không nhịn được hít mũi một cái, bụng sôi lên ùng ục.
"Quan, công tử, phía kia dường như có một đạo quan." Người đàn ông trung niên mặt trắng không râu nhảy lên ngọn cây quan sát, xuống dưới nói với công tử trẻ tuổi.
Công tử trẻ tuổi nói: "Chúng ta đến đó xem, chắc đạo sĩ ở đó không liên quan đến lũ thổ phỉ."
Đạo quan trên núi này, đạo sĩ bên trong hẳn là đều thanh tu, sẽ không có nhiều liên hệ với người dưới núi.
Người trung niên liền nâng công tử trẻ tuổi hướng đạo quan đi đến.
Đến gần, thấy đây là một đạo quan nhỏ, rất nhỏ.
Đẩy cửa vào, là một cái sân nhỏ, phía sau là đại điện, trong điện thờ Tam Thanh Tổ sư.
Hai bên đại điện mỗi bên có hai gian phòng, ba gian phòng này là nơi ở, một gian phòng dùng làm bếp.
Diện tích cả đạo quan cũng không lớn, còn không bằng một hộ nông dân bình thường.
Nhà cửa đã rất cũ kỹ, nhưng được quét dọn rất sạch sẽ.
Tiểu sư thúc nghe thấy có người vào cổng, đi đến cửa bếp, thấy là hai người lạ mặt.
Đạo quan của hắn nằm giữa sườn núi, dưới núi có thôn, thỉnh thoảng sẽ có dân làng đến đạo quan thắp hương.
Vì vậy tiểu sư thúc biết rõ hết những người ở thôn dưới núi. Giờ hai người này lại là chưa từng gặp bao giờ.
Mà xem trang sức trên người hai người này, chắc chắn không phải người bình thường.
Ánh mắt tiểu sư thúc nhìn về đỉnh đầu công tử trẻ tuổi, nơi đó là tử khí mà người bình thường không nhìn thấy đang quấn quanh, ở giữa có bóng rồng qua lại.
Tiểu sư thúc lập tức hiểu thân phận công tử trẻ tuổi này.
Xem ra vị này hiện giờ đang gặp nguy khốn.
Tiểu sư thúc nở nụ cười hiền hòa, niệm một tiếng đạo hiệu: "Vô Lượng Thiên Tôn, hai vị khách quý hữu lễ."
Công tử trẻ tuổi và người trung niên đáp lễ.
Người trung niên lên tiếng: "Tiểu đạo trưởng, ta cùng công tử nhà ta du ngoạn đi ngang qua quý địa, muốn tá túc ở đây, không biết có được không?"
Tiểu sư thúc: "Thiện! Cùng người tiện lợi, chính mình cũng tiện lợi."
Tiểu sư thúc chỉ hai gian phòng đối diện nhà bếp, nói với hai người: "Ở đó có hai gian phòng trống, hai vị khách có thể vào nghỉ ngơi."
Người trung niên vội nói: "Một gian phòng là được rồi."
Nói xong dìu công tử trẻ tuổi vào một trong hai gian phòng.
Trong phòng bày biện rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, trên giường có gối và chăn, một cái bàn và một cái ghế, trên bàn không có thứ gì.
Nhưng cả căn phòng rất sạch sẽ, không có chút bụi bẩn nào, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Tiểu sư thúc bưng ấm trà và hai chén trà đi đến cửa phòng, đưa đồ cho người trung niên, rồi quay về bếp. Dặn đồ ăn làm xong sẽ gọi họ.
Người trung niên cảm tạ tiểu sư thúc, vội vàng đóng cửa lại.
Công tử trẻ tuổi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống giường.
Người trung niên rót một chén trà cho công tử trẻ tuổi.
Công tử trẻ tuổi ùng ục ục một hơi uống hết nước trà, dư vị một chút, khen: "Trà này coi như không tệ, không kém gì đồ cống trong cung."
Người trung niên cũng uống một ngụm trà, tán đồng gật đầu.
"Trà này chắc là tiểu đạo trưởng tự mình chế biến, xem ra vị này là một người giỏi."
Công tử trẻ tuổi nói: "Vị tiểu đạo trưởng này trông rất hiền hòa, cho ta cảm giác rất thân thiết."
Người trung niên nói: "Ta cũng cảm thấy tiểu đạo trưởng rất hiền hòa."
Hai người tùy ý trò chuyện, không nghĩ đến đạo sĩ trên núi này có liên quan gì với mình hay không.
Qua khoảng nửa canh giờ, tiểu sư thúc ở sân gọi người, bảo họ ra ăn cơm.
Đồ ăn bày trên bàn đá ở sân, chỉ có hai món.
Một nồi lớn gà rừng hầm khoai sọ, một đĩa rau dại trộn, ba bát cơm trắng.
Đồ ăn rất đạm bạc, nhưng công tử trẻ tuổi và người trung niên ăn ngon lành.
Cơm và đồ ăn này thực sự quá thơm ngon, so với ngự trù trong cung nấu còn ngon hơn.
Tiểu sư thúc ha ha cười, thật ra tay nghề hắn không bằng ngự trù, đồ ăn ngon là do nguyên liệu tốt.
Gạo nấu cơm, nước và rau dại đều chứa linh khí dồi dào.
Ăn cơm xong xuôi, tiểu sư thúc bảo hai người về phòng nghỉ ngơi, hắn thu dọn bát đũa xong, đi đại điện làm khóa tối, tụng kinh.
Thế giới trò chơi này không phải là thế giới bình thường, mà là có yêu ma quỷ quái tồn tại, cho nên kinh văn cũng có tác dụng nhất định.
"Đạo khả đạo, phi thường đạo; danh khả danh, phi thường danh. Vô danh, thiên địa chi thủy, hữu danh, vạn vật chi mẫu. Thường vô dục dã, dĩ quan kỳ diệu; thường hữu dục dã, dĩ quan kỳ kiếu..."
Lúc tiểu sư thúc tụng kinh, một cảm giác huyền diệu tràn ra xung quanh.
Cảm giác huyền diệu này chỉ hiểu chứ không thể diễn tả bằng lời.
Hai con chim hoàng anh bay đến mái hiên đại điện, đậu lại hót, lặng lẽ nghe tiểu sư thúc niệm kinh.
Một con cáo nhỏ theo góc tường chui ra, chạy đến ngồi bên chân tiểu sư thúc.
Liên tiếp, rất nhiều động vật nhỏ chạy đến đại điện, lắng nghe tiểu sư thúc tụng kinh.
Trong mắt chúng đều có ánh sáng trí tuệ, cho thấy những động vật nhỏ này đều đã mở linh trí.
Ở ngoài đạo quan, một con hổ và hai con sói cũng lặng lẽ nằm phục xuống đất, nghe tiếng niệm kinh truyền ra từ trong đạo quan.
Đọc xong « Đạo Đức Kinh », tiểu sư thúc lại bắt đầu niệm một thiên kinh khác.
Thiên kinh này không phải đạo kinh, mà là một môn tu luyện của yêu tu, là môn pháp môn phổ biến ở đại lục Hiểu Vân.
Người chế tạo trò chơi này thiết lập thế giới trò chơi có yêu ma quỷ quái, vì vậy đã thêm vào một số công pháp tu luyện của đại lục Hiểu Vân vào trong trò chơi, tất nhiên đều là những cấp độ thấp nhất.
Đạo quan nhỏ này đừng nhìn nhỏ bé, nhưng lại chứa không ít công pháp bí tịch.
Sư phụ của thân phận này cũng không phải người bình thường.
Hắn chết đi cũng không phải là thật sự chết đi, mà là hồn phách về trời, thiết lập giả này có lẽ là tiên nhân xuống phàm lịch kiếp.
Tiểu sư thúc chọn trò chơi này, cho rằng mình có thể hóa thân thành nhân vật quen thuộc, kết quả trò chơi lại chơi hắn, cho hắn một nhân vật qua đường giáp không có liên quan gì với nhân vật quen thuộc.
Hắn còn tưởng mình không có cơ hội tham gia cốt truyện, không ngờ nhân vật cốt truyện chủ động đến cửa.
Rõ ràng đạo quán nhỏ của hắn vắng vẻ như vậy, nhân vật cốt truyện vẫn tìm đến.
Lại còn là một người dù không thường xuất hiện, nhưng lại đóng vai trò quan trọng trong cả cốt truyện.
Có vị này ở đây, những nhân vật quen thuộc của tiểu sư thúc chắc chắn sẽ lần lượt tìm đến.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận