Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 57: Tiểu sư thúc tiến vào yêu đương công lược trò chơi ba (length: 8095)

Đừng nói mẹ của tiểu thanh mai thực dụng, nàng chỉ một lòng vì con gái mà cân nhắc. Trước kia tán thành con gái cùng Triệu Huyền ở cùng một chỗ, đó là bởi vì cha mẹ Triệu gia còn tại, kinh doanh một cái siêu thị nhỏ, sinh hoạt cũng coi như tốt. Nhưng hiện tại cha mẹ Triệu gia mất rồi, Triệu Huyền một người không giỏi kinh doanh, đem siêu thị nhanh chóng cho thuê, chỉ dựa vào một chút tiền thuê đó sống qua ngày, một mình thì còn đỡ, nuôi vợ con thì không đủ.
Con gái của nàng lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng tốt, tìm được con rể cũng muốn điều kiện tốt hơn mới được, tốt nhất sau này có thể tìm được một phú nhị đại, con gái nàng liền có thể trở thành vợ nhà giàu.
Mang theo tâm tư như vậy, mẹ của tiểu thanh mai liền tìm mọi cách ngăn cản tiểu thanh mai cùng Huyền Mặc ở bên nhau, bên tai tiểu thanh mai nói không ít điều xấu của Huyền Mặc. Tiểu thanh mai ở giữa trúc mã và mẹ ruột, càng nghiêng về mẹ ruột mình, cũng liền dần dần xa lánh Huyền Mặc.
Huyền Mặc đang tiến hành thi cuối kỳ, bảng nhiệm vụ liền có nhắc nhở: Mục tiêu công lược Sở Oánh Oánh lần hai thất bại.
Huyền Mặc không hề phản ứng, tiếp tục cắm đầu làm đề.
Thành tích của Triệu Huyền vốn dĩ cũng không tệ, sau khi Huyền Mặc đến, đem kiến thức cấp ba đều thông suốt, thành tích của hắn chỉ có thể càng tốt hơn.
Huyền Mặc cảm thấy đứng nhất khối lớp mới có thể xứng với thân phận của mình.
Thi kết thúc, sau khi có điểm, Huyền Mặc quả nhiên trở thành nhất khối lớp, nghiền ép người đứng nhất khối lớp trước đó là Hách Viện Viện.
Hách Viện Viện cũng càng thêm xa cách Huyền Mặc.
Nghỉ đông, sắp qua Tết, trong nhà cũng chỉ có Huyền Mặc một người, hắn cũng lười chuẩn bị đồ Tết, mang theo một cái túi nhỏ, ra ngoài du lịch.
Hiện giờ người ra ngoài du lịch vào dịp Tết không ít, phần lớn là cả nhà cùng nhau du lịch, nhưng cũng có người đi một mình hoặc là cùng bạn bè.
Huyền Mặc ngồi trên xe bus, bên cạnh ngồi một cô gái đầu nhuộm tóc trông có vẻ như là thiếu nữ bất lương.
Trên đầu nàng hiện lên: Mục tiêu công lược ba, Lữ Phương Phương, phú nhị đại bỏ nhà ra đi. Vì mâu thuẫn với người nhà, cô gái nhỏ bỏ nhà đi, trong lòng đang yếu đuối, cần được người quan tâm nhất. Người chơi đừng nên khinh thường, nắm chắc lấy, công cứng.
Huyền Mặc nổi hắc tuyến dời tầm mắt.
Huyền Mặc không hề thích giao lưu với người lạ, hơn nữa cô gái nhỏ này trông liền có vẻ đề phòng, như là con nhím dựng gai nhọn, hắn tùy tiện lấy lòng, người ta không những không tiếp nhận, có khi còn cho là hắn không có ý tốt.
Huyền Mặc nhắm mắt dựa vào lưng ghế, nhét tai nghe vào, nghe nhạc, Huyền Mặc có chút mơ màng sắp ngủ.
Xe bus đến trạm, Huyền Mặc theo sau Lữ Phương Phương xuống xe, sau đó hai người liền đi về hai hướng, tách ra.
Đây là một trấn nhỏ du lịch, phong tình sông nước Giang Nam. Huyền Mặc trước tiên đến một nhà dân túc mở phòng, sau đó mới ung dung tự tại dạo quanh trấn nhỏ.
Đồ ăn ở trấn nhỏ không có gì đặc sắc, ở nơi khác đều có thể ăn, nhưng hơn ở nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, cảm giác cũng không tệ, Huyền Mặc đi một vòng, bụng đã no.
Trời chiều đã lặn, trăng treo đầu ngọn liễu, Huyền Mặc đạp ánh trăng trở về dân túc.
Bất quá dòng chữ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cản bước chân của hắn.
Huyền Mặc nhìn về phía cô gái đang ngồi xổm trong góc tối, bước đến: "Ngươi sao vậy?"
Lữ Phương Phương ngẩng đầu thấy người hỏi là Huyền Mặc, không còn đề phòng như vậy. Nàng có ấn tượng với Huyền Mặc, khi nãy trên xe bus ngồi bên cạnh mình, còn thầm cảm thán vận may tốt, được đi cùng một tiểu soái ca.
"Ta, ta bị trộm mất ví tiền với điện thoại rồi, ngươi có thể cho ta mượn chút tiền không? Ta sẽ trả lại cho ngươi."
Nếu là những người chơi công lược khác, bọn họ sẽ làm như thế nào?
Bọn họ sẽ đưa Lữ Phương Phương về nơi mình ở, bao ăn bao ở bao du lịch, cùng cô gái nhỏ này phát sinh một đoạn tình yêu ngắn ngủi lãng mạn.
Nhưng Huyền Mặc không phải người chơi bình thường, hắn tuy dẫn Lữ Phương Phương về dân túc, cho nàng mở một phòng, mua đồ ăn, nhưng cũng không nghĩ sẽ luôn mang theo cô gái này.
Huyền Mặc hỏi số điện thoại nhà của Lữ Phương Phương, muốn liên lạc với người nhà của Lữ Phương Phương đến đón cô.
Cô gái nhỏ vẫn còn giận dỗi, không muốn gặp người nhà, nhất quyết không nói, ăn no rồi liền chạy về phòng mình.
Nàng cho rằng mình không nói số liên lạc của người nhà thì Huyền Mặc sẽ hết cách, về sau chỉ có thể mang theo nàng, nhưng không ngờ rằng Huyền Mặc có cách tìm người riêng của mình.
Huyền Mặc đã học kỹ thuật hacker ở thế giới game trước, ở thế giới game này, kỹ thuật hacker của hắn vẫn dùng được.
Huyền Mặc dùng điện thoại của mình tra thông tin về Lữ Phương Phương, sau đó thông qua Lữ Phương Phương tìm kiếm người nhà, tìm được phương thức liên lạc của anh trai Lữ Phương Phương.
Huyền Mặc gọi đi.
Chuông điện thoại reo mấy lần, đầu kia mới bắt máy, ngữ khí không tốt lắm: "Ai vậy?"
Huyền Mặc không để ý đến thái độ của đối phương, nói: "Lữ Phương Phương đang ở dân túc XX trấn XX, điện thoại di động và ví tiền của cô ấy bị mất rồi, các người mau đến đón cô ấy về đi. Nếu không người ta sẽ đói bụng."
"Cậu là ai?" Anh cả Lữ chất vấn. Một người đàn ông lạ gọi điện thoại cho hắn, nói ra tung tích em gái hắn, sao nghe đều thấy người đàn ông này không có ý tốt.
Huyền Mặc trả lời bằng cách trực tiếp cúp máy.
Ngày hôm sau, Lữ Phương Phương quấn lấy Huyền Mặc, bảo Huyền Mặc phải chịu trách nhiệm cho ăn uống và toàn bộ chi phí của cô: "Cậu yên tâm, tớ sẽ trả lại cho cậu, còn trả gấp đôi."
Huyền Mặc: "Cô nói đấy, nhớ kỹ."
Lữ Phương Phương liếc nhìn Huyền Mặc, trong lòng âm thầm vui vẻ, có thể dựa vào một tiểu ca ca đẹp trai như vậy, vận may của cô cũng không quá tệ nhỉ.
Gương mặt của tiểu ca ca thật sự đã đâm trúng trái tim nàng, có thể cùng một tiểu ca ca như vậy yêu đương một trận lãng mạn, mất ví với điện thoại cũng không phải là vấn đề lớn.
Lữ Phương Phương nghĩ hay vậy, kết quả buổi trưa liền bị anh trai ruột đến bắt gặp.
"Anh, sao anh tìm được em?" Lữ Phương Phương kinh ngạc vô cùng.
Huyền Mặc: "Tôi thông báo."
"Cậu lại đi bán đứng tôi?" Lữ Phương Phương một bộ dạng tức giận vì bị Huyền Mặc phản bội.
Huyền Mặc: "Tôi chỉ là thông báo người nhà cô đến đón cô thôi, có gì mà phản bội? Một cô gái nhỏ không có tiền không giấy tờ, ở bên ngoài không làm được gì đâu, vẫn là về nhà tốt hơn."
"Thật là, em còn định đi du lịch cùng cậu, cậu vậy mà đối xử với em như vậy, em quá thất vọng về cậu."
Bảng hệ thống hiện lên: Mục tiêu công lược ba Lữ Phương Phương thất bại, xin người chơi biết hổ thẹn mà dũng cảm, tiếp tục cố gắng.
Huyền Mặc cảm thấy bảng nhiệm vụ càng ngày càng trơ trẽn.
Lữ Phương Phương bị anh trai đưa về, anh cả Lữ trước khi đi đã chuyển khoản mười vạn cho Huyền Mặc, kết thúc khoản nợ ân tình này.
Huyền Mặc sảng khoái nhận lấy, hiểu rõ ý đồ của những người có tiền này, chẳng phải là sợ hắn dựa vào cái ơn này mà dây dưa với nhà bọn họ sao?
Được hẳn mười vạn tệ, không chỉ đủ bù tiền đi đường chuyến này, ngay cả học phí đại học cũng kiếm được luôn rồi.
Huyền Mặc tâm tình thoải mái, một đường vừa ăn vừa chơi vừa mua sắm, tiêu xài thả ga, cả chuyến đi rất thoải mái, đến khi sắp khai giảng, Huyền Mặc mới trở về nhà.
Lúc mở cửa trước nhà, cửa đối diện cũng mở, Sở Oánh Oánh ra ngoài đổ rác, nhìn thấy rõ Huyền Mặc, liếc hắn một cái, hừ một tiếng rồi xuống lầu.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận