Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 129: Tiểu sư thúc lưu cho Chân Tố Hinh dẫn đường thù lao (length: 7973)

Bên trong bí cảnh, trung tâm là một tòa nhà hai tầng nhỏ được dựng từ cây trúc.
Đừng nghĩ rằng căn phòng trúc này nhỏ mọn, chỉ xây có gian phòng chứa tài liệu nhưng lại không tầm thường chút nào.
Tài liệu dùng để dựng trúc lâu này chính là trúc ngọc bích, một loại vật liệu luyện khí trong truyền thuyết.
Trúc này có thể giúp người tĩnh tâm ngưng thần, hỗ trợ tăng trưởng thần thức, hơn nữa còn có thể dưỡng hồn. Nhưng trên toàn bộ đại lục Hiểu Vân, số lượng trúc ngọc bích vô cùng khan hiếm.
Chủ nhân bí cảnh này quá lãng phí, lại dùng trúc ngọc bích để dựng trúc lâu!
Tiểu sư thúc thấy Chân Tố Hinh đi vào trong trúc lâu, bởi vì đặc tính của trúc lâu, thần thức của hắn không thể tiến vào bên trong, chỉ có thể tự mình vào trúc lâu, dùng mắt để tiếp tục theo dõi những hành động kế tiếp của Chân Tố Hinh.
Tiểu sư thúc chưa từng nghĩ đến việc tranh giành truyền thừa với Chân Tố Hinh, hắn cảm thấy công pháp mà bản thân đang tu luyện hiện giờ là phù hợp nhất với mình, có thêm truyền thừa khác, hắn cũng không có thời gian để tu luyện. Tham thì thâm.
Tiểu sư thúc chỉ là tò mò về chủ nhân bí cảnh, muốn thông qua hành động của Chân Tố Hinh để biết được mục đích của chủ nhân bí cảnh là gì.
Hắn không tin có người lại tốt bụng thả nhiều đồ tốt cho người tiến vào bí cảnh như vậy, cho dù nói là để tìm kiếm người thừa kế, thì cũng quá là hào phóng. Thật sự có thể dùng từ bại gia để hình dung.
Tiểu sư thúc không cho rằng có người làm việc mà không có mục đích. Hắn càng thấy rằng, những bảo vật được rải ra cho người vào bí cảnh kia, thực chất chỉ là một phương thức để thu hút người.
Còn về lý do vì sao chủ nhân bí cảnh lại làm như vậy, tiểu sư thúc không rõ.
Chân Tố Hinh có mục đích rõ ràng, lên tầng ba của trúc lâu, đẩy cửa một gian phòng ở giữa.
Trong gian phòng này, ngoài một bức tranh treo trên tường ra, thì không có gì khác.
Trong tranh là một nữ tử có tướng mạo xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, tỉ mỉ đến từng chi tiết, đôi mắt phảng phất như mắt người sống, linh động có thần.
Chân Tố Hinh bước tới trước bức họa, quỳ xuống, dập đầu chín cái.
Nữ nhân trong tranh lập tức sống dậy, mỉm cười đánh giá nữ tử đang quỳ, sau đó hài lòng gật đầu.
Chân Tố Hinh không nhìn thấy biểu hiện của nữ tử trong tranh, lên tiếng giới thiệu bản thân.
Đầu tiên nói tên nàng, rồi đến bối cảnh, lại nói tư chất của mình tốt thế nào, tóm lại là một câu: Nàng đủ tư cách làm người thừa kế của chủ nhân bí cảnh, xin chủ nhân yên tâm giao truyền thừa cho nàng.
"Như ngươi mong muốn." Chân Tố Hinh nghe thấy một giọng nữ.
Ngay sau đó, từ trong bức tranh bay ra một đạo ánh sáng, bay vào trán của Chân Tố Hinh.
Chân Tố Hinh cho rằng đó là chủ nhân bí cảnh cho nàng truyền thừa, hoàn toàn không phòng bị, để đạo quang kia tiến vào trong đầu mình.
Sau đó, nàng liền hối hận.
Đó căn bản không phải là truyền thừa gì cả, mà là một đạo tàn hồn, muốn đoạt xác nàng.
Những động tác của tàn hồn kia khiến Chân Tố Hinh cảm thấy vô cùng quen thuộc, tựa như những động tác mà Lư Tú Ngọc đời trước thường làm.
Đầu óc Chân Tố Hinh như nổ tung, lập tức hiểu ra.
Chẳng có truyền thừa gì cả, "Lư Tú Ngọc" ở kiếp trước chính là tàn hồn này.
Lư Tú Ngọc thật sự chắc chắn đã bị tàn hồn này đoạt xác, nàng giả dạng thân phận Lư Tú Ngọc trà trộn vào Thái Nhất môn.
Thảo nào sau này nàng ta lại thân với con tiện nhân Vệ Thải Tình đến vậy, bất quá cũng chỉ là một ổ chuột mà thôi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Chân Tố Hinh nhanh chóng phản kháng.
Nàng khó khăn lắm mới có được cơ hội sống lại này, còn chưa nhìn thấy mặt kẻ thù mà đã muốn chết, nàng sao có thể cam tâm?
Tàn hồn kia vốn tưởng rằng có thể dễ dàng thôn phệ hết hồn phách của Chân Tố Hinh, chiếm lấy thân thể của nàng, nào ngờ hồn phách của Chân Tố Hinh lại mạnh hơn tu sĩ bình thường rất nhiều, trong nhất thời nàng ta không cách nào nuốt được hồn phách của Chân Tố Hinh.
Nàng ta không hề biết rằng Chân Tố Hinh là người trọng sinh, hồn phách kiếp trước dung hợp với hồn phách kiếp này, sức mạnh linh hồn tự nhiên vượt trội hơn tu sĩ bình thường rất nhiều.
Bên trong tử phủ của Chân Tố Hinh, hai hồn phách đánh nhau đến long trời lở đất.
Nhưng dù sao tàn hồn kia cũng là của một đại năng để lại, so với Chân Tố Hinh, một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thì vẫn mạnh hơn không ít.
Rất nhanh, Chân Tố Hinh rơi vào thế hạ phong.
Mắt thấy Chân Tố Hinh sắp bị tàn hồn thôn phệ, ngay lúc này, tàn hồn kia bỗng hét lên một tiếng rồi biến mất.
Chân Tố Hinh sống sót sau tai nạn, ngất đi.
Tiểu sư thúc không ngờ mình lại gặp phải chuyện đoạt xá lần thứ hai.
Nên biết chuyện đoạt xá kiểu này ở đại lục Hiểu Vân là rất hiếm, có tu sĩ mấy nghìn năm cũng không gặp một lần, mà mình mới hơn mười năm, vậy mà đã gặp phải hai lần.
Rốt cuộc trên đại lục Hiểu Vân còn bao nhiêu tàn hồn như vậy?
Tiểu sư thúc rốt cuộc đã hiểu vì sao chủ nhân bí cảnh lại dùng trúc ngọc bích để xây trúc lâu, chính là để tẩm bổ tàn hồn của nàng ta!
Đến cả bức tranh dùng giấy và mực, đều là những vật liệu có tác dụng dưỡng hồn tạo thành.
Không có những vật liệu này, tàn hồn kia cũng không thể chống đỡ được nhiều năm như vậy, có lẽ đã sớm tiêu tán rồi.
Quả nhiên đúng như những gì hắn dự liệu, những bảo vật được rải ra bên trong bí cảnh chỉ là mồi nhử, dụ người vào bí cảnh, tiện cho nàng đoạt xá.
Lần trước Thanh Chiếu Kiếm Tôn vào bí cảnh sở dĩ gặp nguy hiểm trùng trùng, là bởi vì hắn là nam tử, chủ nhân bí cảnh không thể đoạt xá hắn, nên muốn dùng cạm bẫy bên trong bí cảnh để giết chết Thanh Chiếu Kiếm Tôn. Không ngờ thực lực Thanh Chiếu Kiếm Tôn quá mạnh, lại có thể tự mình xông vào được trung tâm bí cảnh chỉ bằng một thanh kiếm.
Chủ nhân bí cảnh không có cách nào, chỉ đành phải dùng bảo vật cùng một bộ công pháp để đuổi Thanh Chiếu Kiếm Tôn đi.
Đã chịu chi nhiều như vậy, cũng là muốn để Thanh Chiếu Kiếm Tôn có thể tuyên truyền bí cảnh này, để có nhiều người tiến vào hơn, để tiện cho nàng ta lựa chọn được một thân xác tốt để đoạt xá.
Nào ngờ Thanh Chiếu Kiếm Tôn vừa ra khỏi bí cảnh liền về sơn môn bế quan, mất mấy chục năm xung kích bình cảnh, thuận lợi lên đến Hợp Thể Kỳ, trải qua lôi kiếp.
Càng nhiều việc xảy ra, Thanh Chiếu Kiếm Tôn liền quên luôn chuyện về bí cảnh đó.
Mà bí cảnh này lại vì biến đổi của biển cả mà lối vào trở nên vô cùng bí ẩn, không dễ bị người khác phát hiện, cho nên mấy nghìn năm trôi qua, chỉ có vài người tiến vào bí cảnh.
Mà những người đó đều là nam tử, tàn hồn không muốn thân thể của bọn họ, liền dùng phương pháp đối phó Thanh Chiếu Kiếm Tôn để đối phó những người đó.
Thực lực những người đó lại không bằng Thanh Chiếu Kiếm Tôn, tất cả đều vẫn lạc bên trong bí cảnh.
Vất vả lắm mới có một con ngốc là Chân Tố Hinh tự đâm đầu vào, tàn hồn làm sao có thể do dự? Đương nhiên là phải nhanh chóng đoạt xác.
Kết quả vận khí không tốt, không ngờ đằng sau Chân Tố Hinh còn có một cái đuôi, cái đuôi này còn có bảo bối có thể thôn phệ tàn hồn của đại năng Độ Kiếp Kỳ.
Tiểu sư thúc xem mặt mũi Chân Diễn nên mới giúp Chân Tố Hinh, bất kể Chân Tố Hinh trước khi trọng sinh hay sau khi trọng sinh, nàng đều là em họ của Chân Diễn.
Tiểu sư thúc liếc nhìn Chân Tố Hinh đang ngất dưới đất, xoay người ra cửa, đi thu hết những gian phòng khác.
Chủ nhân bí cảnh trước kia là một đại năng, những bảo bối mà nàng ta thu thập được không hề ít, tiểu sư thúc thu thập được rất vui vẻ. Khiến cho không gian trữ vật của hắn cũng gần như đầy.
Chỉ để lại mấy món bảo vật coi như không tệ cho Chân Tố Hinh, coi như là phí dẫn đường của nàng cho hắn.
Tiểu sư thúc hài lòng rời đi, Chân Tố Hinh cũng mở mắt.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận