Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 795: Tiểu sư thúc là thủ công nghiệp người 5 (length: 7786)

Rất nhanh, chuyện Hà Niệm Thu và Giản Đằng Xung đính hôn đã lan ra khắp thôn, hơn nữa hai nhà đã định, nửa tháng sau sẽ cử hành hôn lễ cho hai người.
Triệu phụ và Triệu mẫu sợ tiểu sư thúc trong lòng không vui, dù tiểu sư thúc nói bản thân không thích Hà Niệm Thu, nhưng dù sao cũng từng là vị hôn thê của hắn, gả cho người khác, Triệu phụ Triệu mẫu vẫn sẽ cảm thấy tiểu sư thúc không dễ chịu.
Khi máy giặt cho nhà Triệu đại tỷ đã làm xong, Triệu phụ liền dẫn tiểu sư thúc vào thành, mang máy giặt đến cho Triệu đại tỷ.
Tiểu sư thúc đương nhiên liên tục đồng ý.
Hắn muốn đến vựa ve chai trong thành, xem có gì có thể thu mua về dùng được hay không.
Sáng sớm hôm sau, tiểu sư thúc liền đi theo Triệu phụ ra cửa.
Triệu phụ cố ý mượn xe bò của đội, chất lên trên đó ít rau củ nhà trồng cùng trứng gà Triệu mẫu đổi được từ thôn, để chung với máy giặt, chở tiểu sư thúc vào thành.
Huyện nơi Triệu đại tỷ ở cách thôn hơi xa, sáng sớm năm giờ xe bò xuất phát, đến gần giữa trưa gần mười hai giờ mới đến thành.
Khi đến nhà Triệu đại tỷ thì nhà họ vẫn chưa ăn cơm.
Thấy cha vợ và tiểu cữu tử đến, chồng Triệu đại tỷ vội ra quán cơm quốc doanh mua thức ăn mua cơm, cha mẹ chồng Triệu đại tỷ nhiệt tình mời Triệu phụ và tiểu sư thúc vào nhà.
Chủ yếu là người Triệu gia tuy ở nông thôn nhưng người ta căn bản không tham đồ tiện nghi của những người thành phố như họ, ngược lại mỗi lần đến nhà đều mang một ít lương thực rau quả, giúp nhà đại tỷ phu tiết kiệm được một khoản tiền ăn lớn.
Vì vậy, nhà đại tỷ phu rất hài lòng với Triệu đại tỷ và thân gia nhà họ Triệu này.
Nhà đại tỷ phu đã nấu xong cơm trưa, nhưng bây giờ cơm trưa đều nấu theo số người, vừa đủ cho nhà đại tỷ phu ăn. Nhưng không bao lâu sau, đại tỷ phu đã mua cơm từ quán cơm quốc doanh về.
Đại tỷ phu mua thịt kho tàu, khiến ba đứa con của anh ta nuốt nước miếng ừng ực.
Nhà đại tỷ phu có ba anh em, sau khi cưới vợ thì đã ở riêng, cha mẹ đại tỷ phu ở cùng đại tỷ phu là con cả.
Đại tỷ phu và Triệu đại tỷ có hai trai một gái, tổng cộng ba đứa con, đứa lớn là con gái tên Lý Vệ Hồng, năm nay mười hai tuổi, chỉ nhỏ hơn tiểu sư thúc năm tuổi. Đứa thứ hai và thứ ba đều là con trai, lần lượt tên Lý Kiến Quốc và Lý Kiến Binh, một đứa mười tuổi, một đứa sáu tuổi.
Ba đứa nhỏ này đều rất thích tiểu sư thúc.
Tiểu sư thúc xoa đầu ba đứa, đem mấy miếng thịt kho tàu Triệu đại tỷ gắp cho mình đều chia cho các cháu.
Mấy thứ thịt mỡ ngấy như vậy, hắn mới không thích ăn.
Nhưng những người khác không biết điều đó, ba đứa trẻ chỉ thấy tiểu cữu cữu tốt quá, đợi lớn lên nhất định sẽ hiếu kính tiểu cữu cữu.
"Ngươi đừng có gắp thịt cho chúng nó, tự ngươi ăn đi." Triệu đại tỷ xót em trai mình, vội gắp miếng thịt kho tàu duy nhất trong chén mình sang chén tiểu sư thúc.
Tiểu sư thúc giữ phần thịt nạc ở trong chén, phần thịt mỡ thì lại gắp về chén Triệu đại tỷ: "Tỷ, ta thích ăn thịt nạc, thịt mỡ để tỷ ăn."
Triệu đại tỷ cảm động vô cùng!
Tiểu sư thúc sợ Triệu đại tỷ lại gắp thịt mỡ về chén mình, vội chuyển sự chú ý của Triệu đại tỷ đi, nói: "Đại tỷ, ta cùng cha và các anh đã làm được một món đồ tốt, mang đến cho tỷ."
"Đồ tốt gì vậy?" Triệu đại tỷ quả nhiên bị phân tán sự chú ý.
Tiểu sư thúc: "Đồ dùng để giặt quần áo. Đợi ăn cơm xong, ta sẽ chỉ cho tỷ dùng, nó gọi là máy giặt."
"Máy giặt?"
Triệu đại tỷ và nhà đại tỷ phu đều tò mò về cái gọi là máy giặt.
Chờ đến khi ăn xong, nhà Triệu đại tỷ liền mang quần áo bẩn ra, dưới sự hướng dẫn của tiểu sư thúc và Triệu phụ, dùng máy giặt để giặt quần áo.
Tiếng ồn ào của cả nhà đã khiến hàng xóm xung quanh tò mò, những người không có việc gì làm đều chạy đến xem, kết quả thấy máy giặt tiện lợi thật.
Lúc này, có mấy bà chủ đã mắt sáng lên, hỏi Triệu đại tỷ và mẹ chồng cô ta về máy giặt có từ đâu.
Khi Triệu phụ và tiểu sư thúc rời khỏi nhà Triệu đại tỷ, Triệu phụ đã nhận được hơn chục đơn đặt làm máy giặt.
Vì vật liệu gỗ là Triệu phụ bên này cung cấp, nên mỗi máy giặt, Triệu phụ bán mười đồng.
Như vậy mà chỉ trong nửa ngày đã kiếm được hơn trăm đồng rồi!
Triệu phụ cảm thấy con trai út đúng là phúc tinh của nhà mình!
Không chỉ là phúc tinh mà còn là thần tài!
Tiểu sư thúc nhìn Triệu phụ tươi cười hớn hở như vậy, vội lên tiếng nói: "Cha ơi, khiêm tốn một chút. Không thể để người khác biết chúng ta vào thành làm ăn."
Bây giờ vẫn còn chưa cho phép mua bán tư nhân!
Triệu gia làm đồ gia cụ cho người khác, đều là mượn danh nghĩa làm giúp người quen. Đương nhiên, sau khi giúp xong, thì phải có "Tạ lễ".
Triệu phụ vội vàng thu liễm vẻ mặt, khôi phục dáng vẻ chất phác của người nông dân.
Tốc độ trở mặt nhanh đến... tiểu sư thúc cũng muốn giơ ngón cái lên cho Triệu phụ.
Triệu phụ đưa tiểu sư thúc đến cửa hàng hợp tác xã, mua một ít đồ dùng cần thiết cho gia đình.
Xà phòng không cần mua, trong nhà có cây bồ kết, nhưng dầu muối tương giấm cần phải mua, còn có dầu thắp, phải mua nhiều một chút mang về. Hắn và ba người con trai còn phải làm việc buổi tối nữa chứ.
Tầm mắt tiểu sư thúc dừng lại ở những chiếc bóng đèn.
Huyện thành phần lớn các khu vực đều đã có điện, nên trong cửa hàng hợp tác xã có bán bóng đèn. Nhưng nhìn phía trên đều bám bụi, có thể thấy bóng đèn cũng không bán được. Dù đã có điện, nhưng phần lớn cư dân trong huyện vẫn thích dùng đèn dầu hơn là đèn điện. Chủ yếu là tiền điện tiêu tốn còn đắt hơn dầu thắp.
"Đồng chí, cho ta một cái bóng đèn." Tiểu sư thúc gọi người bán hàng.
Người bán hàng ngạc nhiên nhìn tiểu sư thúc, rồi nhìn sang Triệu phụ đứng cạnh, thấy Triệu phụ còn đang cầm bình đựng dầu thắp trong tay, liền lên tiếng nhắc nhở: "Đồng chí, bóng đèn cần có điện mới hoạt động được, nếu trong nhà anh không có điện thì tốt nhất đừng nên mua bóng đèn."
Tiểu sư thúc cười cười nói: "Tôi biết. Làm phiền cô lấy cho tôi một cái."
Thấy tiểu sư thúc kiên quyết muốn mua, người bán hàng cũng không khuyên nữa, lấy cho tiểu sư thúc một chiếc bóng đèn.
Triệu phụ không hiểu con trai út bỏ tiền oan mua đèn làm gì, nhưng hôm nay kiếm được không ít tiền, Triệu phụ trong lòng cao hứng, liền xem như chiều con trai, bỏ tiền mua chiếc bóng đèn.
Hai người ra khỏi cửa hàng hợp tác xã, Triệu phụ đem thắc mắc của mình hỏi: "Lão Tứ à, con mua đèn phao làm gì vậy?"
Tiểu sư thúc: "Ban đêm cha phải làm việc, đèn dầu quá mờ, ánh sáng không tốt, con nghĩ bóng đèn sẽ sáng hơn nên mới mua."
Triệu phụ vui vì con trai út quan tâm đến mình, nhưng vẫn chỉ ra vấn đề mấu chốt nhất: "Nhưng nhà mình không có điện mà!"
Tiểu sư thúc cười bí hiểm: "Con có cách!"
Dù Triệu phụ hỏi thế nào, tiểu sư thúc đều giữ vẻ thần bí, nhất định không nói mình có cách gì, Triệu phụ cũng hết cách với cậu con trai này.
Tiểu sư thúc nói với Triệu phụ: "Cha, chúng ta đi đến cửa hàng ve chai xem có gì dùng được không."
"Được." Triệu phụ đưa tiểu sư thúc đi dạo một vòng.
Triệu phụ không xa lạ gì với cửa hàng ve chai, nông dân thỉnh thoảng vào thành cũng ghé đến các cửa hàng ve chai, xem có thứ gì có thể dùng được, mua về nhà dùng tiếp.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận