Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 232: Tiểu sư thúc tiến vào tiên hiệp võng du ba (length: 7626)

Sự thật là Túy đạo nhân không có tiền, nhưng hắn có cách mà.
Hắn dẫn Triệu Huyền đến quán cơm trên đường mà Hình Bỉnh Tuyền phải đi qua, gọi một bữa ăn thịnh soạn, sau đó tả lại dung mạo của Hình Bỉnh Tuyền cho chủ quán, bảo chủ quán tìm Hình Bỉnh Tuyền đòi tiền, sau đó liền dẫn Triệu Huyền đi mất.
Triệu Huyền: ...
Tuy nhiên hai người cũng không đi xa, mà là trốn ở một bên xem phản ứng của Hình Bỉnh Tuyền.
Chẳng bao lâu sau, Hình Bỉnh Tuyền liền đến quán cơm này, gọi đồ ăn, ăn no rồi mới bảo chủ quán tính tiền.
Chủ quán cầm một tờ giấy ghi số, khiến Hình Bỉnh Tuyền trợn tròn mắt: "Đắt vậy? Chủ quán, ngươi không phải là chặt chém khách đấy chứ?"
"Không đắt, không đắt, cái này còn cộng cả tiền cơm của sư phụ và sư đệ ngươi đấy." Chủ quán vội nói.
Hình Bỉnh Tuyền nghi hoặc: "Sư phụ ta? Sư đệ?"
"Đúng đấy." Chủ quán đáp, "Là một đạo sĩ lôi thôi và một tiểu công tử."
Hình Bỉnh Tuyền lập tức biết hai người này là ai, chính là hai dị nhân kia.
Hình Bỉnh Tuyền ngoan ngoãn lấy tiền ra, trả cả tiền cơm của mình, tiền cơm của đạo sĩ lôi thôi và cả của Triệu Huyền, không sai một xu.
Túy đạo nhân xem mà gật gù, rất hài lòng với đồ đệ này.
Sau đó, Hình Bỉnh Tuyền tiếp tục cuộc hành trình của mình, còn Túy đạo nhân thì không đi cùng Hình Bỉnh Tuyền nữa, mà là dẫn Triệu Huyền rời đi trên không trung.
Bình rượu hồ lô của Túy đạo nhân là một pháp bảo, hắn ném bình rượu hồ lô lên trời, hồ lô lập tức biến lớn, rộng chừng hai mét, dài sáu thước, đủ chỗ cho Túy đạo nhân và Triệu Huyền ngồi.
"Ngồi vững vào nhé, đừng có rớt xuống." Túy đạo nhân đùa tiểu đồ đệ, "Nếu ngươi rớt xuống, ta cũng không cứu ngươi đâu, mặc cho ngươi ngã thành ngốc tử."
Triệu Huyền tặng cho ông thầy tiện nghi một cái liếc mắt.
Tiểu sư thúc có không ít kinh nghiệm bay trên không rồi, làm sao có chuyện bị té từ pháp bảo trên không trung xuống được? Đó là chuyện mà người lần đầu bay mới gặp thôi.
Triệu Huyền sờ sờ chiếc hồ lô dưới mông, nhớ đến một bộ phim truyền hình đã xem ở thế giới đầu tiên, lên tiếng hỏi: "Sư phụ, sao ngươi lại tên là Túy đạo nhân? Không phải tửu kiếm tiên sao? Gọi tửu kiếm tiên nghe có khí phách hơn đấy. Con còn nghĩ ra cả bài thơ mỗi lần ngươi ra trận rồi này: Ngự kiếm cưỡi gió tới, trừ ma thiên địa gian, có rượu vui tiêu dao, không rượu ta cũng điên. Một hơi cạn sông lớn, hai hơi thôn nhật nguyệt, ngàn chén say không ngã, duy ta tửu kiếm tiên. Thế nào? Đủ khí phách chứ?"
Túy đạo nhân liếc nhìn Triệu Huyền: "Khí phách thì có khí phách, nhưng không hợp với sư phụ ngươi. Sư phụ ngươi không phải kiếm tiên, chỉ là kiếm hiệp thôi. Ta là người, còn chưa đủ trình độ để được gọi là tiên. Ta cũng thích người khác gọi là Túy đạo nhân hơn."
"À." Triệu Huyền đáp, luôn cảm thấy lời của Túy đạo nhân mang một hàm ý sâu xa.
Túy đạo nhân lười biếng nằm trên hồ lô, hai tay gối sau gáy, vắt chéo chân, nói với Triệu Huyền: "Không ngờ tiểu tử ngươi còn biết làm thơ đấy, làm thêm cho sư phụ ngươi một bài nữa xem nào. Nếu hay, sau này sư phụ ngươi sẽ mang đi khoe khoang với các sư bá sư thúc."
Triệu Huyền đổ mồ hôi, hắn nào biết làm thơ.
Nhưng bài thơ tửu kiếm tiên đâu chỉ có một, vừa rồi hắn đọc một bài, vẫn còn bài khác mà.
Thế là Triệu Huyền lại ngâm: "Cầm kiếm hồng trần đã là điên, có rượu bình bộ lên trời. Du tinh diễn đấu làm nhật nguyệt, say nằm đám mây cười nhân gian."
"Hay!" Túy đạo nhân vỗ tay cười lớn, "Bài này không tồi, đợi sau này ta ra trận, sẽ đọc bốn câu này. Làm cho người vừa nghe thấy bài thơ, liền biết Túy đạo nhân ta đã đến."
Triệu Huyền cười tủm tỉm: "Sư phụ thích là được!"
Hồ lô rượu hạ xuống một ngọn núi, Túy đạo nhân bảo Triệu Huyền nhóm lửa, còn hắn thì đi quanh đây một vòng, mang về một con gà rừng và mấy quả dại.
Triệu Huyền dùng gà rừng làm gà ăn mày, tuy gia vị rất ít, nhưng hương vị làm ra cũng không tệ.
"Sư phụ, con chiều nay đi loanh quanh đây xem, tìm xem có thứ gì dùng làm gia vị được không." Triệu Huyền vừa ăn vừa nói.
Túy đạo nhân bác bỏ ý nghĩ của hắn: "Không được, ngọn núi bên cạnh có một tên tà đạo, thích bắt những cô nương, tiểu tử trẻ tuổi xinh đẹp về tu luyện. Con tốt nhất đừng đi lung tung, kẻo bị hắn nhìn thấy, bắt đi đấy."
Triệu Huyền nháy mắt một cái: "Sư phụ đến ngọn núi này, thật ra là để diệt trừ tên tà đạo này sao? Vì dân trừ hại?"
Túy đạo nhân "Hừ hừ" một tiếng.
Triệu Huyền hỏi: "Vậy sao ngươi còn chưa ra tay? Còn phải đợi cái gì nữa?"
Túy đạo nhân đáp: "Chờ sư huynh của con chứ. Sư huynh con một đường đi đến đây, chắc chắn sẽ nghe được tin tức thiếu niên nam nữ bị bắt cóc, nhất định sẽ đến đây tru sát tà đạo, giải cứu các thiếu niên nam nữ bị bắt."
Triệu Huyền: "Sư phụ, sư huynh có đánh lại tên tà đạo không?"
Túy đạo nhân rất quả quyết: "Đánh không lại."
Triệu Huyền: "..."
Túy đạo nhân: "Đợi đến lúc ngàn cân treo sợi tóc, ta sẽ xuất hiện, một chiêu giết chết tên tà đạo. Sư huynh con chưa nhìn thấy mặt ta đã phải quỳ xuống bái!"
Triệu Huyền: "..."
Triệu Huyền: "Thì ra tu sĩ thu đồ cũng nhiều chiêu trò như vậy sao?"
Mọi chuyện diễn ra theo như lời Túy đạo nhân, hai ngày sau Hình Bỉnh Tuyền đến trấn dưới núi này, nghe được chuyện thiếu niên nam nữ mất tích ở gần đây, Hình Bỉnh Tuyền chính trực nhiệt tình liền quyết định đi tìm tung tích của họ.
Theo manh mối, Hình Bỉnh Tuyền tìm đến ngọn núi bên cạnh, kinh động đến tên tà đạo trong núi.
Tên tà đạo này có vài phần bản lĩnh, trong tay có pháp bảo âm tà, có thể mê hoặc thần trí người khác, Hình Bỉnh Tuyền không cẩn thận trúng chiêu.
Hình Bỉnh Tuyền dáng dấp cũng không tệ, tà đạo không giết hắn, mà muốn giữ lại để luyện công.
Đúng lúc này, Túy đạo nhân xuất hiện.
Pháp bảo của tà đạo đối với Túy đạo nhân căn bản vô dụng, Túy đạo nhân thả phi kiếm ra, trực tiếp chém bay đầu tà đạo.
Triệu Huyền theo sau Túy đạo nhân nhảy ra, tiến vào động phủ của tà đạo, cứu hết những thiếu niên nam nữ bị tà đạo bắt đến.
Khi mọi người ra ngoài, thấy Hình Bỉnh Tuyền đã tỉnh táo lại đang dập đầu trước Túy đạo nhân, miệng gọi sư phụ.
Triệu Huyền nhìn Túy đạo nhân đang vuốt râu làm ra vẻ cao nhân, khóe miệng giật giật.
Túy đạo nhân nhìn thấy Triệu Huyền, liền nói: "Huyền Nhi lại đây, gặp đại sư huynh con đi."
Triệu Huyền đi lên phía trước: "Chào sư huynh."
"Sư đệ." Hình Bỉnh Tuyền lễ phép đáp lại.
"Được rồi, mấy lời thừa thãi, về đến môn phái rồi hãy nói. Hai con trước tiên hộ tống bọn thiếu niên nam nữ này xuống núi, đưa họ về nhà an toàn, ta ở tửu quán dưới chân núi chờ các con." Túy đạo nhân phân phó.
Triệu Huyền: "..."
Hình Bỉnh Tuyền nhanh chóng móc bạc ra: "Sư phụ, con có chút bạc, người cầm mà uống rượu."
Triệu Huyền đưa tay ngăn tay Hình Bỉnh Tuyền lại: "Sư huynh hãy giữ bạc lại đi, sư đệ con vừa rồi lục được không ít vàng bạc trong động phủ của tên tà đạo, vừa hay có thể lấy ra chút cho sư phụ tiêu xài."
Nói xong liền lấy từ trong bao một thỏi bạc mười lượng đưa cho Túy đạo nhân.
Túy đạo nhân nhìn túi bao phía sau Triệu Huyền, nói: "Con có nhiều vàng bạc như vậy, mà cũng chỉ cho sư phụ chút xíu thế này thôi à?"
Triệu Huyền: "Sư phụ, ngươi không phải biết rõ còn cố hỏi sao?"
Hình Bỉnh Tuyền mặt đầy dấu chấm hỏi, sư phụ và sư đệ đang đánh đố cái gì vậy?
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận