Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 602: Tiểu sư thúc 18 thế kỷ 7 (length: 7340)

"Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
Anfield đi đến bên cạnh tiểu sư thúc, theo tầm mắt hắn nhìn sang.
Anfield yêu thích tiểu sư thúc, khí tức của hắn làm hắn cảm thấy thoải mái, khiến hắn như đang ở thiên đường vậy.
Từ khi đến cái thành phố hỗn loạn này, Anfield không còn cảm giác thoải mái như vậy nữa.
Thành phố này quá mức hắc ám, khí tức cũng quá hỗn loạn.
Khiến một tiểu thiên sứ như hắn thực sự không thể chịu đựng được.
Anfield thấy Bá tước Bontea, lông mày không khỏi nhíu lại.
"Người này làm ta cảm thấy không thoải mái. Jeremy, ngươi đừng nên lại gần người này, hắn có lẽ có liên quan đến bóng tối."
Tiểu sư thúc đáp lời, nói với Anfield: "Cảm ơn ngươi nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận."
Anfield xoay người đi tìm Ferrier, kể về chuyện Bá tước Bontea.
Ferrier liếc nhìn về phía Bá tước Bontea, nghĩ rằng nàng nhìn ra được nhiều điều hơn, nhưng không hành động, cũng giữ chặt Anfield, không cho hắn động đậy.
Tiểu sư thúc cười nhìn Ferrier một cái, rồi bước về phía Tử tước Onix.
Vị Tử tước đại nhân này sắc mặt không tốt lắm, hình như từ khi tách ra tiểu sư thúc, hắn gặp phải vấn đề gì đó khó giải quyết.
Tiểu sư thúc đến bên cạnh Onix, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Hắn nhíu mày, mở lời: "Onix, trông ngươi có vẻ không được tốt lắm, đã gặp chuyện gì sao?"
"Cảm ơn quan tâm, ta rất ổn." Onix cười gượng gạo, tùy tiện bắt chuyện một đề tài với tiểu sư thúc.
Onix rất giỏi che giấu cảm xúc, cộng thêm những người khác nói chuyện đều không thấy Onix có gì không ổn.
Tiểu sư thúc từ chối lời mời của một nữ sĩ, hắn đã liên tiếp từ chối mấy người rồi.
Điều này làm các cô gái trẻ chẳng những không nản lòng, mà càng nhiều người đến mời hắn khiêu vũ hơn.
Họ muốn xem ai có mị lực nhất, có thể mời được vị Hầu tước đại nhân này.
Tiểu sư thúc làm họ thất vọng hết.
Tiểu sư thúc đi giữa đám quý tộc nam, nói "chuyện đứng đắn", không có thời gian khiêu vũ cùng các nữ sĩ.
Chủ yếu là tiểu sư thúc hoàn toàn không biết các vũ điệu của thời đại này.
Tiểu sư thúc chỉ biết Waltz và Rumba, mà thời này hai điệu đó vẫn chưa phổ biến.
Đi quanh đại sảnh, tiểu sư thúc biết được rất nhiều quý tộc.
Không thể không nói, vương đô có sự hỗn loạn như vậy, phần lớn đều bắt nguồn từ những quý tộc này.
Bề ngoài thì chỉnh tề, nhưng bên trong lại cực kỳ dơ bẩn.
Những quý tộc giả dối này mới là những kẻ đáng biến mất nhất.
Vũ hội kết thúc, tiểu sư thúc ra khỏi hoàng cung.
Các quý tộc lục tục lên xe ngựa của mình, xe ngựa của họ có rất nhiều hộ vệ đi trước đi sau, bảo vệ họ bình an về nơi ở.
Mà xe ngựa của tiểu sư thúc chỉ có một phu xe, còn phải một mình rời thành, đương nhiên sẽ trở thành mục tiêu của những thế lực trong bóng tối.
Lucar ợ một tiếng, có chút ảo não, sớm biết sẽ không ăn no đến vậy.
Như này, bụng hắn không chứa được đám gia hỏa tự động đưa tới cửa.
Một vùng tối tăm bao phủ xe ngựa, con ngựa kêu thảm một tiếng, biến mất không còn tăm tích, đã bị một loại tồn tại nào đó nuốt chửng.
Ăn xong cả con ngựa mà kẻ đó vẫn không thỏa mãn, nó há rộng miệng về phía phu xe.
Thịt người còn ngon hơn thịt ngựa mà.
Lucar cười lạnh một tiếng, giống như con ngựa vừa nãy, hắn cũng tê minh lên, thân thể biến đổi.
Nửa trên của hắn vẫn là hình người, còn nửa dưới lại biến thành thân ngựa.
Kẻ tồn tại trong bóng tối kia kinh hãi, muốn bỏ chạy.
Nhưng Lucar đã lao tới, chui vào bóng tối.
Tiểu sư thúc nghe được bên trong truyền đến tiếng đánh nhau, cắn xé.
Trên xe ngựa chỉ còn lại tiểu sư thúc một mình, không có khí tức trấn nhiếp của Lucar, rất nhiều thứ thừa cơ tiến đến gần xe ngựa, muốn nuốt chửng món ăn ngon miệng tiểu sư thúc.
Tiểu sư thúc khẽ mỉm cười, một chiêu ma pháp ánh sáng phát ra, ánh sáng trắng xua tan bóng tối quanh xe ngựa.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, quanh xe ngựa la liệt những xác chết hình thù kỳ quái.
Rất nhanh, dưới ánh sáng trắng, những xác chết đó đều tan thành mây khói.
Lucar, kẻ vừa thắng trận, nhìn thấy ánh sáng này, sợ đến run rẩy cả người, không dám lại gần.
Đợi đến khi ánh sáng tắt hẳn, Lucar mới dám đến gần xe ngựa.
"Đại nhân." Lucar cung kính nói với xe ngựa, "Bắt được một tên to con."
Tiểu sư thúc đẩy cửa xe, nhìn về phía tay Lucar.
Trong tay hắn lôi ra một sinh vật hình dạng cổ quái, thân dài khoảng ba mét, đầu bò dài, cánh dơi cùng chân dê.
"Đây là cái gì?" Tiểu sư thúc không nhận ra loại quái vật này.
Lucar giải thích cho tiểu sư thúc: "Đây là hỗn loạn quái, là sản phẩm ngục tù vùng biên giới, thuộc về ma vật trung giai."
Tiểu sư thúc tỏ vẻ mình kiến thức hạn hẹp, không biết loại quái vật này.
Lucar cười hắc hắc: "Đại nhân, thịt của loại quái vật này không tệ đâu, so với thịt bò và thịt dê còn ngon hơn. Muốn thử không ạ?"
Tiểu sư thúc cười: "Ý ngươi là muốn ta tự tay nấu cái thứ quái vật này à?"
Lucar: "Chỉ có tài nghệ của đại nhân, mới có thể xào nấu thịt của hỗn loạn quái ngon nhất thôi."
Lucar đã từng ăn món ăn do tiểu sư thúc làm một lần, hương vị đó, quả thật...
Từ lúc đó, Lucar đã nhớ mãi không quên.
Đáng tiếc, tiểu sư thúc rất ít khi vào bếp.
Tiểu sư thúc cười nói: "Được thôi, ta cũng muốn nếm thử xem quái vật địa ngục rốt cuộc ngon đến mức nào."
Lucar vô cùng vui vẻ: "Ta sẽ phụ giúp đại nhân."
Tiểu sư thúc: "Ngươi là muốn học nghề chế biến món ăn từ phương Đông đấy à?"
Bị nhìn thấu, Lucar cũng không phủ nhận, đáp: "Ta cảm thấy, kỹ thuật chế biến món ăn của phương Đông còn ngon hơn kỹ thuật của người Pháp. Mỹ thực phương Đông còn ngon hơn tiệc lớn của Pháp nhiều."
Tiểu sư thúc: "Có mắt nhìn!"
Tâm trạng hai người đều rất tốt, vừa trò chuyện, không bao lâu đã về đến nhà tiểu sư thúc.
Ngựa thì không còn, nhưng Lucar có thể thay thế ngựa kéo xe, vì vậy tốc độ xe cũng không chậm.
Trên đường không còn con quái vật nào không có mắt dám mon men đến gần xe ngựa nữa.
Về đến nơi, cả tiểu sư thúc và Lucar tinh thần đều rất sung mãn, không có ý đi ngủ.
Lucar liền lẽo đẽo theo tiểu sư thúc vào bếp chế biến con hỗn loạn quái kia.
Tiểu sư thúc cũng chưa từng ăn đồ của giống loài địa ngục bao giờ, rất tò mò về nó, vì vậy liền dẫn Lucar vào bếp.
Chỉ huy Lucar lột da cắt thịt, tiểu sư thúc dùng những phần thịt vừa cắt làm thịt quái vật hầm, cà chua hầm thịt quái vật, khoai tây đốt thịt quái vật, thì là thịt quái vật và mấy món rau xào thịt quái vật.
Hương vị đó…
Nhìn nước miếng của Lucar chảy ròng là biết.
Lucar ân cần mang những đĩa thức ăn đầy ắp lên bàn, rồi lại bày xong dao nĩa bát đĩa, kéo ghế bên cạnh bàn ăn cho tiểu sư thúc.
Tiểu sư thúc ngồi vào bàn, cười với Lucar, cầm dao nĩa lên!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận