Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 489: Tiểu sư thúc trở về tu chân giới (length: 7865)

"Ta rất khỏe, chẳng phải là đến thăm ngươi đây sao?!"
Mẫn Khê Quan giật mình quay phắt đầu lại, thấy bạn bè đang đứng ở nơi không xa, mỉm cười chào hỏi mình.
Mẫn Khê Quan mừng rỡ, ba bước thành hai bước đi tới, nắm chặt vai Khúc Tử Dương, nói: "Huynh đệ, ngươi không sao là tốt rồi."
Khúc Tử Dương cười vỗ vai Mẫn Khê Quan, nói với hắn: "Để ngươi lo lắng rồi, chỉ là ta gặp họa được phúc, có đại cơ duyên. Lần này là đến từ biệt ngươi, về sau, chúng ta có thể không còn cơ hội gặp mặt."
Mẫn Khê Quan hoảng sợ: "Ngươi muốn đi đâu? Sao lại không còn cơ hội gặp mặt?"
Khúc Tử Dương dẫn người đến chỗ Mẫn Khê Quan vừa ngồi, rồi mới kể hết kinh nghiệm của mình cho Mẫn Khê Quan.
Mẫn Khê Quan là bạn tốt của hắn, đối hắn chân thành, hắn không muốn lừa gạt hắn.
Mẫn Khê Quan nghe mà mắt chữ A mồm chữ O, ngây ra như phỗng.
Tam quan của hắn bị đả kích rất lớn.
"Tiên nhân? Trên đời thật có tiên nhân?"
Khúc Tử Dương giải thích: "Không phải tiên nhân, là người tu tiên."
Mẫn Khê Quan: "Đối với người bình thường mà nói, thế thì là tiên nhân rồi! Hắc hắc, ta là bạn của tiên nhân, về sau cũng có vốn để khoác lác."
Mẫn Khê Quan không hề nghĩ đến mình cũng sẽ thành tiên nhân, hắn rất mãn nguyện, cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt. Hắn cũng không muốn rời xa cha mẹ cùng các anh trai đang yêu thương mình.
Khúc Tử Dương lấy ra những viên thuốc mình đã luyện, đưa cho Mẫn Khê Quan.
Thuốc để trong túi trữ vật, Mẫn Khê Quan không thể dùng thần thức điều khiển túi trữ vật, Khúc Tử Dương liền bảo hắn dùng cách đơn giản nhất là nhỏ máu nhận chủ, khiến hắn liên kết với túi trữ vật.
Thấy được sự kỳ diệu của túi trữ vật, Mẫn Khê Quan chơi đến quên trời đất, vứt hết thuốc sang một bên.
Khúc Tử Dương đợi hắn chơi chán, mới lấy bình đựng thuốc ra, từng cái giải thích cho hắn hiệu dụng của mỗi loại thuốc.
Mẫn Khê Quan vô cùng nghiêm túc ghi lại hiệu dụng của từng loại thuốc, cẩn thận cất chúng vào túi trữ vật.
Hắn hiểu rõ giá trị của những viên thuốc này, có chúng, người nhà tuyệt đối có thể sống lâu trăm tuổi, bị thương trúng độc cũng không phải lo lắng đến tính mạng.
"Huynh đệ, tình này của ngươi ta xin ghi nhớ."
Khúc Tử Dương cười nói: "Đã là huynh đệ, những lời khác không cần nói nữa. Được rồi, ta phải đi, ngươi bảo trọng."
Nói xong Khúc Tử Dương đứng dậy, thi triển khinh thân thuật, lập tức biến mất trước mắt Mẫn Khê Quan.
Mẫn Khê Quan há hốc miệng, hồi lâu không khép lại được.
Tiểu đồng bọn của hắn, quả thật không tầm thường.
Mẫn Khê Quan không nói chuyện của Khúc Tử Dương cho người khác, ngay cả với cha mẹ cũng vậy.
Chuyện gặp được tiên nhân như vậy, càng ít người biết càng tốt, tránh sơ sẩy bị truyền đi, bị người trên ngai vàng biết được.
Làm hoàng đế, không ai là không muốn trường sinh.
Bất quá ngấm ngầm bên trong, Mẫn Khê Quan lén lút bỏ đan dược cường thân vào thức ăn của người nhà, làm cho tất cả người nhà đều thân thể cường kiện, có thể kéo dài tuổi thọ.
Về sau, Mẫn Khê Quan cưới vợ sinh con, con trai cả yêu thích võ nghệ, tòng quân ra chiến trường, tuy rằng đổi về một tước vị hầu tước, nhưng thân thể cũng đã hủy hoại. Ám thương cùng nhau bộc phát, suýt chút nữa mất mạng.
Mẫn Khê Quan lấy ra một viên dược hoàn chữa thương tẩm bổ thân thể cho con trai, mới khiến người con trai đang ở độ tráng niên thoát khỏi sự triệu hồi của tử thần, sống lại.
Con trai và các cháu thế mới biết ông nội lại có bảo vật.
Con trai và các cháu đều là người cẩn trọng, Mẫn Khê Quan cũng tuổi cao, thích hồi tưởng chuyện xưa, liền kể chuyện Khúc Tử Dương cho con trai và cháu nghe.
Con trai và cháu đều kinh sợ, thì ra phụ thân/ông nội nhà mình lại có bạn là tiên nhân.
Tiên nhân là người như thế nào đây?
Bọn họ rất muốn gặp một lần.
Đáng tiếc, chuyện này chỉ có thể là mong ước viển vông của bọn họ.
Đến khi Mẫn Khê Quan chết, bạn tiên nhân của ông vẫn chưa từng xuất hiện.
Nếu như không phải có loại vật thần kỳ như túi trữ vật này tồn tại, họ đều cho rằng Mẫn Khê Quan đang khoác lác.
...
Tiểu sư thúc cùng Chân Diễn mang Khúc Tử Dương trở về tu chân giới.
Vừa vào tu chân giới, Khúc Tử Dương được linh khí nồng đậm tẩy rửa, thế mà đã thăng cảnh giới.
Ba người đành phải dừng lại, đợi đến khi Khúc Tử Dương củng cố xong cảnh giới, rồi mới trở về Thái Nhất Môn.
Nhìn thấy Thái Nhất Môn như chốn tiên cảnh, Khúc Tử Dương không nhịn được nuốt nước miếng.
Tu chân! Thành tiên!
Mình sao mà may mắn, được hưởng phúc của tổ tiên, bước đi trên một con đường quang minh như thế.
Chân Diễn đưa Khúc Tử Dương đến Kiếm Phong, trước đi gặp Duệ Dương đạo quân.
Bất quá, Khúc Tử Dương không bái nhập môn hạ của Duệ Dương đạo quân, mà bái nhập môn hạ một trưởng lão của Chân gia.
Vị trưởng lão kia linh căn giống linh căn của Khúc Tử Dương, có thể chỉ dạy cho Khúc Tử Dương tu luyện tốt hơn.
Tiểu cây hòe thì được tiểu sư thúc dẫn đến chủ phong nơi y ở.
Tiểu sư thúc từ đầu đã cảm thấy tiểu cây hòe có duyên với mình, nhưng duyên phận không sâu, nghĩ là có sư đồ duyên phận với một người khác ở nhất mạch chủ phong. Vì thế, y tìm một nơi tốt có phong thủy, gieo tiểu cây hòe xuống, sau đó dùng thần thức gỡ bỏ phong ấn của tiểu cây hòe.
Tiểu cây hòe tỉnh lại, phát hiện mình không ở bên cạnh mẹ, sợ đến khóc lên.
Nó vừa tròn tuổi đã bị phong ấn, mặc dù hiện tại hình thể lớn bằng đứa trẻ sáu bảy tuổi, nhưng tâm trí vẫn là tâm trí của một đứa trẻ mới tròn một tuổi.
Tiểu sư thúc đành phải dỗ dành tiểu oa nhi này, nói với nó rằng mẹ nó bảo mình mang nó đi, bởi vì môi trường hiện tại có lợi cho sự sinh trưởng của nó. Nếu nó ở lại bên cạnh mẹ, chỉ sẽ chết trong vô tri vô giác.
Tâm trí tiểu cây hòe tuy nhỏ, nhưng trí tuệ không thấp, lời tiểu sư thúc nói, nó thế mà đã hiểu được.
Biết được mẹ không hề bỏ rơi mình, tiểu cây hòe ngừng khóc, tỏ vẻ mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời tiểu sư thúc.
Tiểu sư thúc tìm một bộ công pháp tu luyện thực vật yêu do Thừa Càn Tông để lại, truyền vào nguyên thần tiểu cây hòe, bảo nó tự mình tu luyện, sớm một chút khôi phục thân thể người.
Tiểu cây hòe ngoan ngoãn đáp lại, thật sự bắt đầu cố gắng tu luyện.
Nó nghĩ khi mình tu luyện thành người, liền có thể trở về trấn nhỏ tìm mẹ.
Tiểu sư thúc giảng giải cho tiểu cây hòe một số kiến thức thông thường trong tu hành, thấy tiểu cây hòe có thể tự mình tu luyện, y mới trở về động phủ của mình.
Vừa rồi chơi game bản thổ tu chân giới cùng đi ra ngoài một chuyến, lâu lắm rồi không lên tinh não.
Tiểu sư thúc không kịp chờ đợi mở tinh não, xem xem thời gian dài không lên tinh não, có hay không có cái gì kinh hỉ cho mình.
Thật sự là có!
Tinh não lại liên hệ được với một thế giới khác!
Tiểu sư thúc mừng rỡ, lập tức vào không gian tinh não, thông qua không gian tinh não, tiến vào mạng lưới của thế giới mới.
...
Tiểu sư thúc tiến vào một game online 3D.
Đây là một game online 3D nóng nhất ở thế giới này, nghe nói người của thế giới này phải mất mười năm để chế tạo ra.
Khoa học kỹ thuật của thế giới này rất phát triển, đã tiến vào thời kỳ tinh tế.
Bất quá chỉ là thế giới tinh tế sơ cấp, hành tinh nơi loài người sinh sống cũng chỉ có ba, so với những tinh tế chỉ xem một thành phố là một hành tinh, thì dù bất kể phương diện nào đều còn kém xa.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận