Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 829: Tiểu sư thúc đương quản lý người 3 (length: 7668)

"Ngươi cứ ở tạm phòng nhỏ này đi."
Tiểu sư thúc dẫn Tần Học Luân vào một gian phòng nhỏ giống như lồng chim, đưa chìa khóa cho Tần Học Luân.
Trong này đồ điện gia dụng và vật dụng sinh hoạt đầy đủ, Tần Học Luân có thể vào ở ngay.
Tiểu sư thúc nói: "Đồ dùng trên giường đều là mới mua, ngươi có thể trực tiếp nằm ngủ."
Tần Học Luân: "Cảm ơn!"
Tiểu sư thúc: "Ngươi cứ thu xếp chút đã, ta đi lấy thuốc cho ngươi."
Nói rồi, hắn đi ra khỏi phòng của Tần Học Luân.
Một lát sau, tiểu sư thúc quay lại, cầm hai cái bình lớn bằng bàn tay đưa cho Tần Học Luân.
"Bình màu đỏ này đựng cao dược trị ngoại thương, mỗi ngày ngươi bôi sáng tối một lần. Chờ vết thương lành rồi thì dùng cao dược trong bình màu xanh lá, cái này trị sẹo, cũng bôi sáng tối một lần."
Tần Học Luân nhận lấy bình, xúc cảm khiến hắn mở to mắt.
Cái xúc cảm này, nhìn bề ngoài này. . .
Không sai, cái bình này làm bằng phỉ thúy thủy tinh!
Hồng phỉ hàng đầu và đế vương lục!
Hắn từng làm đại diện cho một công ty trang sức, từng tiếp xúc qua các sản phẩm làm từ hai loại phỉ thúy này, cũng học được một số kiến thức liên quan.
Cho nên, hắn không thể nhận lầm được.
Bảo ngọc giá trị cả chục triệu thế này mà chỉ dùng để đựng cao dược, rốt cuộc ông chủ của hắn giàu cỡ nào?
Tần Học Luân: "Ông chủ, anh thật sự xuất thân từ cô nhi viện?"
Tiểu sư thúc: "Không sai được."
Tần Học Luân: "Hay là anh là thiếu gia nhà giàu nào đó lạc vào cô nhi viện, rồi sau đó được người nhà tìm về?"
Tiểu sư thúc: "Không có đâu."
Tần Học Luân: "Vậy sao anh có nhiều tiền thế?"
Tiểu sư thúc: "Vì ta biết cách kiếm tiền!"
Tần Học Luân: "Anh làm gì vậy? Mà kiếm được nhiều tiền đến vậy?"
Người này còn nhỏ hơn mình một tuổi, sao có thể kiếm được nhiều tiền thế chứ?
Mình là minh tinh từ bé, cộng hết số tiền kiếm được vào cũng không bằng người ta.
Tiểu sư thúc mỉm cười: "Bí mật."
Tần Học Luân: ". . ."
Câu này không còn gì để nói nữa.
Tiểu sư thúc để lại hai bình cao dán rồi cười đi ra.
Hai bình cao dán này là sau khi biết được tình hình của Tần Học Luân, hắn đặc biệt mua thuốc rồi bào chế cho Tần Học Luân.
Trong trò chơi này không thể dùng thủ đoạn tu chân, nhưng tinh hoa hơn năm ngàn năm truyền thừa từ việc trồng hoa thật sự lợi hại. Mấy phương thuốc cổ phối chế cao dược, hiệu quả còn mạnh hơn cả cao dược hiện đại!
Hắn nghĩ chờ mặt Tần Học Luân hồi phục sẽ xây dựng lại một dây chuyền sản xuất, chuyên sản xuất hai loại cao dược này.
Tần Học Luân chính là người đại diện tốt nhất cho hai loại cao dược đó.
Ngày hôm sau, tiểu sư thúc ăn xong điểm tâm thì ra ngoài.
Tần Học Luân biết tiểu sư thúc đi tìm một nghệ sĩ khác, hắn rất tò mò về đồng nghiệp của mình, Triệu Huyền sẽ tìm nghệ nhân như thế nào đây!
Sau đó, Triệu Huyền dẫn Nhan Vũ Âm về.
Tần Học Luân biết Nhan Vũ Âm, hắn từng hợp tác với Nhan Vũ Âm.
Diễn xuất của Nhan Vũ Âm khiến anh ấn tượng sâu sắc.
Bản thân anh diễn xuất không tốt, khi diễn đối đầu với Nhan Vũ Âm đều là nhờ Nhan Vũ Âm dùng kỹ năng diễn của mình mà dẫn anh theo.
Những chuyện Nhan Vũ Âm gặp phải gần đây, Tần Học Luân đều biết, chỉ là bản thân anh bị thương nên không có tâm trạng giúp người bạn trong giới coi như nói chuyện được này.
Không ngờ Triệu Huyền đưa về người nghệ sĩ thứ hai lại là Nhan Vũ Âm.
Khi thấy Tần Học Luân, Nhan Vũ Âm cũng rất kinh ngạc.
Ông chủ của bọn họ đây là cố tình "phù bần" sao?
Mà cứ nhằm người nghệ sĩ đã lâm vào tuyệt cảnh mà tìm.
Cô còn dễ nói, ông chủ đã nắm trong tay chứng cứ Đinh Manh Manh và Nghê Hạ Tân hãm hại cô, chỉ cần tung ra, cô có thể gột sạch vết nhơ, có thể tiếp tục làm việc trong giới giải trí. Dù sao thì Nghê Hạ Tân cũng chỉ là tổng giám đốc của một công ty giải trí nào đó, trong giới giải trí chưa thể một tay che trời, ông ta cũng có đối thủ.
Nhưng còn Tần Học Luân thì sao?
Anh có thể đã bị bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ đánh giá là hủy dung rồi, sao ông chủ vẫn ký hợp đồng với anh?
Ông chủ đúng là người tốt!
Nhan Vũ Âm phát cho tiểu sư thúc một tấm thẻ người tốt.
Cô cảm thấy ông chủ như là thiên sứ mang hào quang, lúc cô và Tần Học Luân rơi vào đường cùng tuyệt vọng, đã đưa ra đôi tay tràn đầy hy vọng với bọn họ!
"Hai người biết nhau rồi, vậy tôi không giới thiệu nhiều nữa. Nhan Vũ Âm, cô cứ ở phòng nhỏ cạnh phòng Tần Học Luân, đây là chìa khóa."
Tiểu sư thúc đưa chìa khóa phòng cho Nhan Vũ Âm, nói với hai người: "Buổi trưa, tôi sẽ gọi đồ giao tận nơi của khách sạn năm sao, chúng ta ăn một bữa thật ngon, hoan nghênh các người gia nhập công ty."
"Không cần lãng phí đâu." Nhan Vũ Âm vội nói.
Tiểu sư thúc: "Không lãng phí. Kiếm tiền là để hưởng thụ, với lại gọi đồ của khách sạn năm sao giao đến cũng đâu có đắt."
Đồ ăn khách sạn năm sao mà anh nói không đắt sao?
Ông chủ, anh rốt cuộc giàu cỡ nào?
Khó trách anh có cả một tòa cao ốc!
Thật là người có tiền!
Buổi trưa, ba người có một bữa cơm trưa vô cùng thịnh soạn và ngon miệng.
Mấy ngày qua, Tần Học Luân và Nhan Vũ Âm đều ăn không ngon ngủ không yên, ăn cái gì cũng không thấy đói.
Còn bữa này, cả hai ăn no bụng, ai cũng ăn quá no.
Ông chủ của họ bảo họ đừng lo lắng, cứ ăn thỏa thích, đừng sợ vấn đề hình tượng bên ngoài.
Ông chủ có thuốc tiêu thực, ăn xong cũng không sợ béo.
Về chuyện mặt Tần Học Luân bị thương có cần kiêng khem gì không, tiểu sư thúc nói rằng, cao dược của hắn hiệu quả tốt, Tần Học Luân không cần kiêng ăn, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến vết thương cả.
Tiểu sư thúc đưa cho mỗi người một ly trà tiêu thực, quay sang Nhan Vũ Âm nói: "Chuyện của cô, tạm thời cứ chờ thêm hai ngày, đợi tôi chiêu đủ nhân viên công tác rồi sẽ tung ra mấy chứng cứ kia. Tiện thể, chúng ta còn có thể làm công dân tốt tuân thủ pháp luật, giúp mấy chú cảnh sát biết về mấy kẻ xấu, để các chú ấy bắt chúng về cải tạo..."
Nhan Vũ Âm nhíu mày, ông chủ dường như rất tin tưởng đấy!
Nhan Vũ Âm nói: "Tôi sẽ chờ, nhưng ngày mai tôi muốn đi thăm mẹ."
Tiểu sư thúc gật đầu: "Nhớ cải trang cẩn thận."
Nhan Vũ Âm ừ một tiếng.
Tiểu sư thúc nghĩ đến cách cải trang phổ biến của giới nghệ sĩ mỗi khi ra ngoài, bất chợt xoa răng nói: "Haizz, giá như thế giới này có Vermouth thì tốt."
Nhan Vũ Âm: "Vermouth? Rượu ngải đắng? Có mà, anh muốn uống à?"
Tiểu sư thúc: "Không, ta không muốn uống!"
Nhan Vũ Âm và Tần Học Luân trở về căn hộ của mình, trước khi rời đi, Nhan Vũ Âm rất hiền lành cần cù giúp tiểu sư thúc thu dọn phòng khách, rửa sạch chén dĩa, và cũng mang rác đi.
Tiểu sư thúc cho rằng, nghệ sĩ cần cù như thế, nhất định phải bồi dưỡng thật tốt, giúp cô kéo thêm nhiều tài nguyên.
Nhưng trước đó, hắn muốn xây dựng toàn bộ khung công ty, đưa về nhân viên có năng lực.
Tiểu sư thúc bật máy tính lên, bắt đầu tìm kiếm tư liệu nhân sự chuyên nghiệp.
Sau đó, tiểu sư thúc khóa được vài người, thấy mấy người này rất ổn, có thể kéo về công ty của mình.
Với năng lực nghiệp vụ của họ, mình trả cho họ lương thưởng hậu hĩnh cũng không lỗ.
Thế nhưng, xem kỹ lại tư liệu của những người này...
Tiểu sư thúc câm nín!
Mắt với vận may của mình là kiểu gì vậy trời!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận