Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 555: Tiểu sư thúc thành Bổng Tử 2 (length: 7901)

Sáng hôm sau, tiểu sư thúc ăn sáng xong, cõng cặp sách ra cửa.
Đến trường học, tiểu sư thúc dạo một vòng, liền rời đi.
Thầy cô đều sẽ không quản hắn, hắn cùng mấy học sinh học lực kém của trường đều bị thầy cô bỏ mặc.
"Lão đại!"
Ba nam sinh đứng ở cổng trường đối diện gọi tiểu sư thúc.
Nguyên thân cao lớn, rất giỏi đánh nhau, nên ba nam sinh này xem hắn là đại ca.
Ba nam sinh cùng tiểu sư thúc học chung trường, lần lượt tên là Kim Tại Hiếu, Lý Tuấn Dũng và Pác Thái Xương. Đều là những học sinh bị thầy cô bỏ rơi.
Gia cảnh ba người này cũng không khác tiểu sư thúc là mấy, đều nghèo khó, nên theo nguyên thân đi thu tiền bảo kê, mang về nhà còn có thể cải thiện bữa cơm.
Chỉ là, địa điểm thu tiền bảo kê không ổn định, lỡ mà đụng phải ổ cứng...
Tiểu sư thúc đang nghĩ cách tìm biện pháp kiếm tiền mới.
"Lão đại, chúng ta đi đâu thu tiền bảo kê?" Kim Tại Hiếu nhanh chân nhận lấy cặp sách của tiểu sư thúc, hỏi.
Tiểu sư thúc nói: "Chúng ta không thu tiền bảo kê nữa."
"Hả? Vì sao?"
Tiểu sư thúc: "Một lũ học sinh thì có bao nhiêu tiền tiêu vặt? Cũng không đủ cho bốn người chúng ta xài, ta định bụng tìm một cách kiếm tiền mới. Với thành tích của ba đứa, đừng mong mà lên đại học. Chi bằng bây giờ kiếm việc gì đứng đắn, sau này còn có thể tự nuôi sống mình, nuôi sống gia đình."
Ba thằng nhóc ngạc nhiên nhìn tiểu sư thúc, đại ca của bọn nó lại có thể nói ra mấy lời phải đạo vậy sao?!
"Đại ca, anh, anh không có bị kích thích đấy chứ?" Lý Tuấn Dũng hỏi.
Tiểu sư thúc liếc hắn một cái: "Ta chỉ nghĩ là mình không còn nhỏ nữa, nên phải lo nghĩ cho tương lai. Nếu các ngươi thấy lời ta nói không có lý, không muốn nhận ta làm đại ca nữa thì cứ việc rời đi."
Ba người cùng lắc đầu.
Pác Thái Xương thầm nhủ: "Đại ca, chúng em đều nghe anh. Anh bảo sao, chúng em làm vậy. Với lại anh nói đúng lắm."
Tiểu sư thúc: "Vậy được, đi theo ta."
Ba người ngoan ngoãn đi theo sau tiểu sư thúc, bốn người cùng nhau đi bộ trên đường.
Tiểu sư thúc đảo mắt nhìn quanh, tìm cách kiếm tiền.
Ban đầu, hắn muốn đi săn bắn đổi tiền, nhưng núi quanh nhà con mồi rất ít. Nếu có thì cũng đã bị dân làng bắt hết rồi. Mấy năm nay, số lượng dã thú giảm đi nhanh chóng.
Hôm qua hắn bắt được thỏ là nhờ vận may lớn.
Vậy là không kiếm được tiền từ việc đó, còn có cách kiếm tiền nào khác đây?
Hắn dừng bước, sau đó quay lại, đi về phía đám đông tụ tập.
Len vào đám người mới biết có chuyện gì xảy ra.
Hóa ra là một đoàn nghệ sĩ tới thị trấn biểu diễn mừng khai trương siêu thị.
Đoàn nghệ sĩ này chắc là mới vào nghề, cũng chẳng mấy ai biết đến, đám đông tụ tập chỉ vì xem náo nhiệt, không ai quen mặt cũng chẳng có chút nhiệt tình gì với đoàn người đó.
Buổi biểu diễn của đoàn rất gượng gạo.
Tiểu sư thúc liếc nhìn sân khấu rồi nhìn xuống khán giả, ánh mắt dừng lại trên một người đàn ông mặc vest.
Tiểu sư thúc im lặng đi đến gần, đứng sau lưng người đàn ông đó.
Người đàn ông đang cầm điện thoại nói chuyện với ai đó.
Âm thanh không lớn nhưng tiểu sư thúc nghe rất rõ.
Qua cuộc đối thoại của người đàn ông và người đầu dây bên kia, tiểu sư thúc nghe được.
Đây là một đoàn nghệ sĩ mới ra mắt, không có tiếng tăm gì.
Vì bây giờ mạng internet chưa phát triển, nên các tân binh mới ra mắt chỉ cần tạo được tiếng vang trên mạng, thì ai cũng biết đến.
Hiện giờ phải dựa vào báo chí và truyền hình, cần phải có phóng viên có tên tuổi giúp quảng bá.
Nhưng người quản lý này quan hệ không rộng, quen biết phóng viên chỉ là dạng tép riu, không thể quảng bá quy mô lớn cho nghệ sĩ của mình. Do đó, đoàn nghệ sĩ không có chút tiếng tăm nào, công việc chỉ có thể nhận các buổi diễn nhỏ ở địa phương.
Chờ người đàn ông cúp máy, tiểu sư thúc lên tiếng.
"Thứ sáu tuần sau các anh có buổi diễn trên đài truyền hình à?"
Người đàn ông liếc tiểu sư thúc một cái, thấy chỉ là một thiếu niên mặc đồng phục học sinh nên chẳng thèm để ý.
Tiểu sư thúc cười nói: "Nghệ sĩ của anh không có ai biết, cho dù lên truyền hình thì cũng đâu được nhà đài coi trọng, đến lúc đó chắc là ít khung hình lắm nhỉ?"
Câu nói này chọc đúng chỗ đau của người đàn ông, hắn trừng mắt nhìn tiểu sư thúc, nói: "Mắc mớ gì tới cậu!"
Tiểu sư thúc cười: "Ta có thể giúp anh đấy, chỉ có điều..."
Hắn lấy ngón trỏ và ngón cái xoa vào nhau.
Người đàn ông hừ một tiếng, thì ra là một đứa muốn tiền.
Hắn quay mặt đi, không thèm để ý đến tiểu sư thúc.
Tiểu sư thúc vẫn cười, nói với vào lưng người đàn ông: "Đôi khi bỏ ra ít tiền mà đổi được lợi lớn, đó là chuyện quá hời rồi. Chẳng lẽ anh muốn cứ mãi làm cho nghệ sĩ của mình không nóng không lạnh à? Vậy thì làm sao kiếm được tài nguyên và kiếm được nhiều tiền hơn?"
Người đàn ông giật mình, không nhịn được quay đầu lại nhìn tiểu sư thúc: "Cậu có cách gì?"
Tiểu sư thúc: "Ngày nghệ sĩ của anh lên truyền hình, ta sẽ dẫn một đám người đến trước cửa nhà đài, giả làm fan của họ. Anh lại cho chúng ta mấy vé vào cổng xem truyền hình, chúng ta sẽ tạo một quảng cáo lớn ở dưới khán đài, giả làm fan club. Khi danh tiếng đã tăng lên, phóng viên có còn không bị thu hút sao?"
Mấy trò nghề làm khán giả chuyên nghiệp với fan chuyên nghiệp phải mấy năm sau mới có, bây giờ tiểu sư thúc lấy ra dùng, làm người đàn ông không khỏi động lòng.
Người đàn ông đưa tay ra: "Ta họ Trương, cậu có thể gọi ta là Trương Kinh Tế."
Tiểu sư thúc cười tủm tỉm đưa tay ra, bắt tay Trương Kinh Tế.
Tiểu sư thúc cầm tờ chi phiếu đi về phía Lý Tuấn Dũng ba người.
Chi phiếu là Trương Kinh Tế đưa tiền đặt cọc, tuy không nhiều nhưng chia đều cho bốn người thì cũng đủ chi tiêu nửa tháng.
Ba người Lý Tuấn Dũng đều tròn mắt.
Đại ca nhà mình chỉ trò chuyện vài câu với quản lý của nghệ sĩ mà kiếm ra tiền rồi!
Không hổ là đại ca!
Quá giỏi!
Sau này phải theo gót đại ca, có cơm ngon rượu say.
Tiểu sư thúc dẫn ba người đến ngân hàng đổi chi phiếu ra tiền mặt, chia cho mỗi người một phần.
Ba người vui vẻ không tả xiết.
Tiền kiếm dễ quá, lại còn hợp lý, không cần lo lắng đụng trúng chỗ cấm bị trả thù.
Quá là tốt.
Bốn người vô cùng phấn khởi đến một quán cơm nhỏ trong thị trấn ăn một phần cơm trộn không tệ.
Tiểu sư thúc trước kia không thấy cơm trộn ngon lành gì, nhưng ăn cơm ở Triệu gia rồi, giờ ăn cơm trộn lại thấy ngon ghê.
Ăn cơm xong, tiểu sư thúc cũng không đi lang thang nữa, dẫn ba người trở về trường học.
Bọn họ cũng không vào lớp học, nội dung bài giảng trên lớp ba người nghe cũng không hiểu.
Tìm một chỗ có bóng cây che chắn, ba người lăn ra ngủ, tiểu sư thúc lấy sách giáo khoa ra đọc.
Nội dung trong sách giáo khoa đối với tiểu sư thúc mà nói quá đơn giản, tiểu sư thúc quyết định vẫn nên thi vào đại học, lấy được tấm bằng, địa vị trong xã hội sau này sẽ cao hơn chút.
Ở Bổng t·ử quốc, người ta coi trọng địa vị xã hội lắm.
Một buổi chiều trôi qua trong khi tiểu sư thúc đọc sách.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận