Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 76: Tiểu sư thúc bị khiêu chiến (length: 8106)

Cốc chưởng môn lau mặt: "Huyền chưởng môn có yêu cầu gì, xin cứ nói thẳng."
Đều là cáo già cả ngàn năm, không cần giở trò Liêu Trai.
Huyền Thần cười tủm tỉm nói một hồi, vừa vặn chạm đúng điểm mấu chốt trong lòng Cốc chưởng môn.
Cốc chưởng môn trong lòng bị ép đành phải đồng ý.
Bất quá hắn chỉ là tỏ vẻ bên ngoài có vẻ không vui, bên trong lại đang vui mừng, cảm thấy mình lời to.
Hiên Viên Minh cũng đâu phải người bình thường, chỉ bằng hắn cùng tôn nữ mình mà còn giữ được nguyên dương, cũng đủ thấy công pháp tu luyện của người này không đơn giản, chắc chắn là có kỳ ngộ. Nếu không sao một phế vật ngũ linh căn lại tu luyện nhanh như vậy, trong vài năm ngắn ngủi đã Trúc Cơ?
Điều này còn nhanh hơn cả tốc độ tu luyện của thiên linh căn!
Đây đúng là thiên tài trong số các thiên tài.
Huyền Thần vì chút tài nguyên cỏn con mà lại đem thiên tài này giao cho mình, thật là tầm nhìn hạn hẹp.
Có phải vì đứa con trai bảo bối của hắn hay không?
Nghe nói con trai Huyền Thần là thiên tài, người cũng xứng danh thiên tài, tốc độ tu luyện nhanh hơn người thường.
Huyền Thần hẳn là không muốn Hiên Viên Minh tranh giành danh tiếng của con mình, mới khiến Hiên Viên Minh rời khỏi Thái Nhất môn, phải không?
Cốc chưởng môn tự não bổ, trong lòng rất xem thường Huyền Thần.
Huyền Thần bên ngoài thì tươi cười, trong lòng cũng đang giễu cợt Cốc chưởng môn: Ai ai cũng kéo về bên mình, không sợ mang họa vào thân à? Phẩm hạnh tốt mới mang vinh quang và lợi ích về cho môn phái, còn thiên tài mà phẩm hạnh kém, rất có thể mang đến tai họa cho môn phái.
Hai vị chưởng môn giao dịch xong xuôi, cùng nhau cười híp mắt đi ra xem so tài.
Cuộc thi đấu diễn ra như lửa như than, càng thêm mạo hiểm kích thích.
Bất quá đa số những người tham gia thi đấu đều có trưởng bối sư môn che chở, cho nên dù rơi vào sinh tử nguy cơ, trên người vẫn có pháp bảo và hộ thân phù mà trưởng bối cấp, đại đa số có thể giữ được mạng sống.
Chỉ một số ít kẻ xui xẻo mới bị giết chết trên lôi đài.
Từ đấu bán kết đến vòng bán kết rồi chung kết, tổng cộng mất ba tháng, cuối cùng mười người mạnh nhất đã lộ diện, Hiên Viên Minh lọt vào trong số đó.
Bất quá hắn vẫn chưa đoạt được quán quân, chỉ giành được vị trí thứ ba. Điều này đã khiến Cốc chưởng môn vô cùng vui vẻ, cảm thấy cháu rể này khiến ông nở mày nở mặt, lớn tiếng tuyên bố Hiên Viên Minh không còn là đệ tử Thái Nhất môn nữa, mà là thân truyền đệ tử của chưởng môn Kiến Tính môn.
Đám người ngẩn ra rồi ngay lập tức chúc mừng Cốc chưởng môn, Cốc chưởng môn mặt mày hớn hở, trên mặt gần như cười ra nếp nhăn.
Sau khi mười người mạnh nhất xuất hiện, vẫn còn một khâu, đó là mười người mạnh nhất có thể đưa ra khiêu chiến với một ai đó, có thể là tiền bối, có thể là kẻ thù của họ, cũng có thể là người không quan trọng.
Có không ít người đưa ra khiêu chiến với tiền bối, là muốn được tiền bối chỉ điểm. Các tiền bối đương nhiên vui vẻ chấp nhận, dù trong lòng không vui cũng sẽ không để lộ ra trước mặt mọi người, chỉ là lúc chỉ điểm có chút qua loa, sơ sài.
Đưa ra khiêu chiến với kẻ thù, là muốn giải quyết ân oán trước mặt mọi người. Ân oán kết tại đây, dù ai trong hai người trên đài chết, thân bằng của họ cũng không thể tiếp tục thù hằn. Trừ phi trong số này có người có thể lọt vào top 10 Hiểu Vân thi đấu lần sau, thì mới có thể trước mặt mọi người khiêu chiến kẻ đã giết người thân của mình trong Hiểu Vân thi đấu trước đó hoặc thân nhân của kẻ đó.
Trong mười người, một nửa đều thỉnh giáo tiền bối, có hai người giải quyết ân oán, hai người khác điểm danh sư huynh sư tỷ, muốn cho sư huynh sư tỷ cũng được xuất đầu lộ diện trước mọi người.
Còn lại một mình Hiên Viên Minh chỉ đích danh khiêu chiến Huyền Mặc.
Huyền Mặc nghe được tên mình hơi khựng lại một chút, rồi ngay lập tức nở nụ cười khó hiểu: "Ngươi thật sự muốn đấu với ta?"
Hiên Viên Minh nhìn thẳng Huyền Mặc, kiên định nói: "Xin sư thúc chỉ giáo."
Hắn nhất định phải kéo kẻ này xuống từ trên cao, hung hăng giẫm dưới chân mình.
Huyền Thần không thích cái cách Hiên Viên Minh nhìn con mình, cau mày: "Mặc Nhi, con có thể từ chối khiêu chiến."
Người bị khiêu chiến có thể chọn không chấp nhận khiêu chiến. Hiên Viên Minh này thủ đoạn rất cổ quái, Huyền Thần lo con trai không thể hiện hết thực lực, thật sự bị sơ suất mà thua, bị Hiên Viên Minh đánh bại; nhưng hắn lại càng lo lắng con trai thực sự để lộ thực lực ra ánh sáng, sẽ bị những người khác kiêng kỵ, muốn đánh giết con trai thiên tài tuyệt thế của hắn.
"Cha, yên tâm." Huyền Mặc tự tin cười với Huyền Thần.
Cha hắn lo lắng chỉ là cảm thấy hắn thiếu kinh nghiệm chiến đấu, nhưng trên thực tế kinh nghiệm chiến đấu của hắn còn phong phú hơn bất kỳ ai trong top 10. Khi xưa ở thế giới thứ hai lúc chơi game online 3d, hắn chính là cao thủ cày quái đánh nhau, đánh với tu sĩ, đánh với quái vật, kinh nghiệm đầy mình.
Huyền Mặc từ đỉnh núi bay thẳng xuống lôi đài, cười với Hiên Viên Minh: "Nếu sư điệt thành tâm thành ý thỉnh cầu, vậy sư thúc ta đây liền từ bi chỉ giáo ngươi."
Ngữ khí và cách dùng từ này khiến Hiên Viên Minh tức muốn giết Huyền Mặc.
Hiên Viên Minh hít sâu một hơi, kìm nén cơn giận, bình tĩnh mở miệng: "Sư thúc xin mời!"
Huyền Mặc mỉm cười: "Sư điệt cứ tự nhiên. Với tư cách trưởng bối, ta sẽ cho con ba chiêu."
Mặt Hiên Viên Minh đen như mực, càng thêm chán ghét Huyền Mặc.
Hắn cảm thấy Huyền Mặc còn đáng ghét hơn cả đám người Hiên Viên đã bắt nạt hắn cộng lại.
Cái loại người sinh ra đã hơn người một bậc, tay ngậm chìa khóa vàng đúng là đáng ghét nhất.
Hiên Viên Minh nắm chặt tay, đấm thẳng vào gương mặt mà trong mắt người khác là đẹp trai vô cùng còn hắn thì chỉ thấy muốn ăn đòn của Huyền Mặc.
Hắn cảm thấy dù thực lực mình chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng cũng đủ để đánh ngã Huyền Mặc, tên hoa trong nhà kính Trúc Cơ hậu kỳ này.
Ba người đứng đầu top 10 đều là cao thủ Trúc Cơ đỉnh phong, tuổi tác cũng không nhỏ, thường xuyên ở ngoài rèn luyện, trải qua sinh tử nguy nan, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hắn không phải là đối thủ của bọn họ.
Còn Huyền Mặc vẫn luôn sống ở Thái Nhất môn, ngay cả lịch luyện cũng chỉ ở những nơi luyện tập của Thái Nhất môn, căn bản chưa trải qua nguy hiểm đau khổ, kinh nghiệm chiến đấu ít đến đáng thương, tuyệt đối không phải đối thủ của mình.
Bây giờ Huyền Mặc chỉ là tấm ván đạp chân của hắn mà thôi.
Nhưng mà, sau khi động thủ, Hiên Viên Minh mới kinh hoàng phát hiện mình đã sai.
Huyền Mặc không phải là hoa trong nhà kính gì cả, kinh nghiệm chiến đấu của hắn còn phong phú hơn mình.
Hiên Viên Minh tự hào nhất là cơ thể của mình, huyết mạch và luyện thể thuật làm cơ thể hắn trở nên cứng như thép, toàn thân lực mạnh mẽ có thể so với tu sĩ Kim Đan kỳ. Đây là lý do hắn chọn cận chiến với Huyền Mặc.
Ai ngờ, cơ thể của Huyền Mặc lại chỉ kém hắn một chút xíu, một chút xíu đó nhờ vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thêm vào tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, Hiên Viên Minh đã bị đẩy vào thế hạ phong.
Hiên Viên Minh không cam lòng, hắn có thể chấp nhận thua người khác, nhưng tuyệt đối không muốn thua Huyền Mặc.
Công kích của Hiên Viên Minh càng thêm dữ dội, chiêu thức đánh không giống như đang thỉnh giáo, mà như đang giao chiến sinh tử, coi Huyền Mặc như kẻ thù hắn nhất định phải giết chết.
Không ít người trên khán đài cũng cau mày.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận