Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 449: Tiểu sư thúc xuất thân làng chài 2 (length: 7758)

Xà cừ là một loại bảo thạch, là quà tặng của biển lớn.
Bất quá, muốn thu hoạch được nó cũng không dễ dàng, giống như người dân làng chài nhỏ, cả đời gần như chưa từng thấy xà cừ, thậm chí không nhận biết xà cừ.
Lưu Phong nhận biết được, còn là vì hắn đi Cảng đảo có gặp một thương nhân thu mua xà cừ. Hắn tò mò hỏi xà cừ là cái gì, sau đó xem ảnh chụp nguyên vật liệu mới biết được.
Tiểu sư thúc nhận lấy xà cừ, để sang một bên, nói: "Ăn cơm trước, ăn cơm xong xuôi chúng ta đi tiệm châu báu."
Lưu Phong liên tục gật đầu, cũng không tiếc tiền, vui vẻ ăn uống thả cửa.
Một bữa cơm ăn xong, bụng Lưu Phong phình ra.
Tiểu sư thúc ghét bỏ liếc nhìn hắn một cái, đứng dậy đi ra quán trà.
Hai người đi dạo một vòng lớn trên phố, cuối cùng chọn được một tiệm châu báu, đi vào bán đồ.
Ông chủ cửa tiệm này thấy tiểu sư thúc và Lưu Phong đều là thiếu niên, cho rằng bọn họ không biết hàng, muốn ép giá, bị tiểu sư thúc một tràng nói cho cứng họng.
Từ nơi xà cừ được tạo ra nói đến, nói đến lịch sử của xà cừ, nói đến cách phân biệt xà cừ…
Ông chủ á khẩu.
Được, đây là một chuyên gia rồi!
Vì thế nâng cao giá thu mua, dùng giá thị trường mua khối xà cừ này.
Lưu Phong đi ra khỏi tiệm châu báu vẫn còn choáng, chuyến đi này, bọn họ đã thành hộ vạn nguyên.
Hai vạn nguyên đó!
Hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Phải biết ở Cảng đảo, hai vạn nguyên cũng có thể mua một cái mạng.
"Chúng ta đi Ma Cao." Tiểu sư thúc nói với Lưu Phong.
Mắt Lưu Phong sáng lên ngay: "Đi Ma Cao chơi sao?"
Tiểu sư thúc gật đầu: "Tiền của chúng ta vẫn thiếu, muốn xuất ngoại thì hai vạn không đủ."
"Xuất ngoại? Sao lại muốn xuất ngoại?" Lưu Phong hỏi.
Tiểu sư thúc: "Ngươi muốn hơn người không?"
Lưu Phong gật đầu, ai mà chẳng muốn.
"Ở Cảng đảo, du học sinh thân phận còn cao hơn người bình thường rất nhiều."
Lưu Phong: "Nhưng mà, ta tiếng Anh còn nói khó."
Tiểu sư thúc: "Nói khó thì học, có tiền thì loại giáo viên nào chẳng mời được?"
Lưu Phong còn định giãy giụa, bị tiểu sư thúc mạnh mẽ trấn áp.
Tiểu sư thúc dẫn Lưu Phong lên thuyền đến Ma Cao.
Tiểu sư thúc lặng lẽ lui tới các sòng bạc.
Tiểu sư thúc tuy không có thần tâm huyết tác phẩm tiền, nhưng sau khi luyện thể thuật, ngũ quan nhạy bén, thêm nữa người thông minh, nhớ bài tính bài với hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Cho nên tiểu sư thúc một khi đã muốn thắng, thì chắc chắn sẽ thắng.
Bất quá, để không làm sòng bạc để ý, tiểu sư thúc khống chế mình thua nhiều lần, thắng ít lần.
Nhưng vì mỗi lần thua số tiền nhỏ, còn thắng thì số tiền lớn, tính tổng lại, tiểu sư thúc vẫn là thắng tiền. Mỗi sòng bạc, tiểu sư thúc đều thắng được mấy chục vạn.
Số tiền này với người bình thường là không nhỏ, nhưng đối với sòng bạc thì không quá lớn. Hơn nữa tiểu sư thúc lại còn "Thua nhiều thắng ít", khiến cho người của sòng bạc không có bất kỳ nghi ngờ gì.
Tiểu sư thúc cứ như thế, một sòng bạc thắng mấy chục vạn, trong vòng một tháng, tiền trên người hắn đã có mấy trăm vạn.
Giờ hắn đã coi như là phú ông.
Lưu Phong không biết tiểu sư thúc rốt cuộc đã thắng bao nhiêu, đứa nhỏ này còn quá trẻ, không kiềm chế được vẻ mặt và lời nói của mình, để tránh bại lộ việc họ kiếm được khoản tiền lớn từ sòng bạc, dẫn tới việc sòng bạc gây phiền phức, vẫn nên giấu kín cậu ta thì hơn.
"A Huyền, A Huyền..." Lưu Phong phấn khích chạy vào phòng, "Ta kể cho ngươi nghe này, đổ thần Cao Tiến đến Ma Cao rồi, đêm nay sẽ đánh bạc ở hoàng cung với người khác. Ván cược này là công khai, người thường cũng có thể đi xem!"
Lưu Phong phấn khích xoay vòng vòng trong phòng: "Cao Tiến đó! Thần tượng đó! Ta nhất định phải xem trận cược, ngươi đi không?"
Tiểu sư thúc gật đầu: "Đi."
Hắn cũng rất tò mò về cái vị đổ thần này.
Hồi trước tiểu sư thúc xem phim thì cảm thấy Cao Tiến phải cao 2 mét 8.
Hai người thu dọn một hồi rồi đi đến đêm hoàng cung.
Bề ngoài hai người dù non nớt, nhưng lại mặc đồ tây thượng thiên, trông giống như thiếu gia nhà giàu. Vì vậy người hầu không cản bọn họ, còn ân cần dẫn đường, đưa họ đến một đại sảnh tương đối lớn.
Hai bên đại sảnh đều kê chỗ ngồi, lúc này đã có khá nhiều người ngồi.
Những người này ai nấy khí thế bất phàm, nhìn cũng không phải là người thường.
Tiểu sư thúc và Lưu Phong kinh ngạc thấy Hạo Nam ca và Gà Rừng, họ đang ngồi cạnh một người đàn ông.
Người đàn ông đó cười lên trông rất hiền hòa, đang trò chuyện với những người bên cạnh, những người kia gọi ông ta là Tưởng tiên sinh.
Tiểu sư thúc liền biết người đàn ông đó là ai.
Tiểu sư thúc và Lưu Phong cười với Hạo Nam ca và Gà Rừng, sau đó tìm một góc ngồi xuống.
Hạo Nam ca và Gà Rừng đều ngạc nhiên mở to mắt, không thể tin được lại nhìn thấy hai người ở nơi này, hơn nữa hai người còn mặc đồ đẹp thế này.
Hai người này không phải ở làng chài nhỏ ra sao? Còn định đi theo họ kiếm ăn, sao đột nhiên lại có tiền vậy?
Hai người xin lỗi Tưởng tiên sinh một tiếng rồi đi đến bên tiểu sư thúc và Lưu Phong.
Lưu Phong vui vẻ chào hai người: "Hạo Nam ca, Gà Rừng ca."
Gà Rừng chu môi huýt sáo một tiếng, cười nói: "Không tệ nha, một thân đồ đẹp, trông như thiếu gia nhà giàu vậy."
Lưu Phong hắc hắc ngây ngô cười.
Hạo Nam ca hỏi: "Hai người đây là phát đạt rồi?"
Lưu Phong gật đầu, hắn có ấn tượng tốt về Hạo Nam ca và Gà Rừng, trong lòng luôn coi họ là đại ca, vì vậy cũng không giấu diếm, nói về việc họ bán xà cừ.
Hạo Nam ca và Gà Rừng không biết xà cừ là cái gì, chỉ nghe nói là thứ bảo thạch vớt từ biển lên, liền không ngừng ngưỡng mộ vận may của tiểu sư thúc.
Sao họ lại không có vận may tốt như vậy chứ?
Hiện tại trông họ cũng oai phong đó, nhưng hai vạn nguyên đối với họ cũng không phải là con số nhỏ.
Bốn người đang trò chuyện thì bỗng hai cánh cửa ở hai bên đại sảnh đồng loạt mở ra, hai người lần lượt đi vào đại sảnh từ hai phía cửa.
Hai người đều trạc ba bốn mươi tuổi, một người dáng vẻ tuấn nhã, khóe môi nở nụ cười nhạt, khí thế hai mét chín, không ai khác ngoài Cao Tiến.
Lưu Phong và Hạo Nam ca, Gà Rừng đều là fan cuồng của đổ thần, thấy ông ta đi vào liền hò hét, cổ vũ cho Cao Tiến.
Cao Tiến cười, liếc mắt nhìn bọn họ, gật đầu.
Ánh mắt ông ta dừng lại ở mặt tiểu sư thúc, khẽ giật mình, lập tức nở một nụ cười còn tươi hơn.
Tiểu sư thúc cũng cười lịch sự đáp lại.
Cao Tiến thu hồi tầm mắt, đối mặt với đối thủ.
Giữa hai người bắn ra những tia lửa điện, khiến người xem nín thở.
Tiếp theo là hai người bắt đầu ván cược.
Hai người đều là cao thủ, kỹ năng đánh bạc không cần phải nói, tố chất tâm lý kia, khiến người ở hiện trường ai cũng phải nể phục.
Cao Tiến ngồi trên sới bạc tỏa ra mị lực phi thường, ngay cả tiểu sư thúc cũng từ đáy lòng cảm thán, huống chi là Lưu Phong.
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cao Tiến nói: "Nếu đổ thần mà làm sư phụ của ta thì tốt biết mấy!"
Tiểu sư thúc dội cho Lưu Phong một gáo nước lạnh: "Tỉnh mộng đi, Cao Tiến sẽ không nhận ngươi đâu."
Lưu Phong bĩu môi: "Ta biết mình đang nằm mơ mà. Mà A Huyền này, ngươi không cảm thấy đổ thần và ngươi trông hơi giống nhau sao?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận