Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 469: Tiểu sư thúc vào tam quốc 6 (length: 7888)

Tiểu sư thúc không hề biết rằng trong đám thuộc hạ của Đào Khiêm lại có một người xem trọng mình đến vậy, hiện giờ hắn đang chuẩn bị làm bọn cướp, phái người ra ngoài giúp hắn bắt người đó thôi.
Bắt ai chứ?
Đương nhiên là Quách Gia Quách Phụng Hiếu.
Tiểu sư thúc tìm người nghe ngóng để biết tin tức về mưu sĩ.
Ừm, Bàng Thống còn nhỏ, không cần phải nghe ngóng, chủ yếu là nghe ngóng tin tức của Quách Gia cùng Giả Hủ.
Giả Hủ hiện tại là thuộc hạ của Đổng Trác.
Hiện giờ, Đổng Trác đã vào kinh thành, ép vua trẻ, quyền thế nghiêng trời.
Giả Hủ lúc này đang giữ chức bình tân đô úy vì thái úy duyện, không thể nào từ bỏ quan chức để đến giúp một tiểu huyện lệnh như mình được.
Tiểu sư thúc liền dồn ý định lên đầu Quách Gia.
Quách Gia hiện đang ở ẩn tại quê nhà.
Hắn vô cùng có tầm nhìn xa, thấy Đổng Trác "hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu", đoán được cuối đời Hán thiên hạ sẽ đại loạn, liền ẩn cư ở Dĩnh Xuyên, âm thầm kết giao với những người có tài thức, không qua lại với người khác. Bởi vậy, trong giới quyền quý, rất ít người biết đến Quách Gia.
Thời điểm này chính là cơ hội tốt để đưa Quách Gia về bên mình đó!
Phái người rất đắc lực đi, không bao lâu, liền đưa được Quách Phụng Hiếu đến Lang Gia.
Trên đường đi, thuộc hạ đối Quách Phụng Hiếu vô cùng cung kính, đãi ngộ khỏi phải bàn. Quách Phụng Hiếu trên đường đi không hề chịu khổ.
Xe ngựa là tiểu sư thúc cải tiến, ngồi vào rất thoải mái.
Lương khô ăn dọc đường cũng là do người của tiểu sư thúc đặc chế mì ăn liền.
Hương vị của mì ăn liền thế nào thì mọi người đều hiểu rồi.
Trong thời đại thiếu thốn mỹ thực này, hương vị của mì ăn liền cũng được người ta coi như là món ăn vô cùng mỹ vị.
Vì miếng ăn này, Quách Phụng Hiếu không hề có chút phản kháng nào mà đi theo người của tiểu sư thúc phái đi.
Chủ yếu là do Quách Phụng Hiếu thấy những người bắt mình này không có ý định gây bất lợi cho mình, ngược lại còn tôn kính mình, đoán rằng chủ nhân của những người này biết đến mình nên mới làm vậy, muốn mời chào mình.
Nhưng mình có dễ dàng bị mời chào như thế sao?
Để mình đến chỗ người kia xem thử đã, ăn ngon cho đã ghiền rồi mới quyết định rời đi hay là ở lại.
Xe ngựa tiến vào địa phận Từ Châu.
Nhìn thấy hoa màu mọc ở trên ruộng, ánh mắt của Quách Phụng Hiếu liền khác đi.
Thời còn trẻ hắn đã ra ngoài du học, đi qua rất nhiều nơi, thấy qua hoa màu ở những nơi khác nhau, chưa có nơi nào mà hoa màu mọc tốt như ở Từ Châu.
Dân chúng ở Từ Châu này, mỗi năm có thể ăn được nhiều lương thực hơn những nơi khác, xem ra chắc không có người chết đói.
Chỉ bằng vào một điểm này, mục Từ Châu là Đào Khiêm đã đáng để người ta đầu nhập phụ trợ rồi.
Bất quá, hắn vẫn muốn xem thêm, xem thử Đào Khiêm có tướng của bậc hùng chủ hay không.
Quách Phụng Hiếu cho rằng người bắt cóc mình là Đào Khiêm, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện cả đoàn đi qua thành Từ Châu mà không vào.
Quách Phụng Hiếu kinh ngạc hỏi người đánh xe: "Các ngươi không phải là người của Đào Khiêm sao?"
Xa phu cười toe toét: "Chúng ta là người của Đào đại nhân."
"Đào đại nhân?" Quách Phụng Hiếu nghĩ ngợi, không phải Đào Khiêm, mà cũng họ Đào, nghe nói hai năm trước Đào Khiêm đã xin một chức huyện lệnh Lang Gia cho tôn tử của mình. Tôn tử của ông ta tên là gì nhỉ?
Xe ngựa tiến vào địa phận huyện Lang Gia, nhìn thấy hoa màu mọc còn tốt hơn so với những nơi khác ở Từ Châu, Quách Phụng Hiếu càng thêm hứng thú với vị tiểu Đào đại nhân này.
Thật là một người thú vị.
Tuổi chắc hẳn còn nhỏ hơn cả mình, lại có thể quản lý Lang Gia tốt như thế.
Nếu không phải tổ phụ giúp hắn, vậy thì vị tiểu Đào đại nhân này thực sự không đơn giản.
Thấy tường thành Lang Gia còn cao hơn cả tường thành Từ Châu, Quách Phụng Hiếu kinh ngạc.
Hắn không kìm được mà xuống xe ngựa, đi đến bên tường thành, gõ vào tường thành trông như làm bằng một khối nguyên vẹn.
Rất cứng rắn, giống như đá.
Nhưng có tảng đá nào lớn đến thế không?
Rốt cuộc thì tường thành này đã được xây dựng như thế nào vậy?
Xa phu thấy biểu hiện chấn kinh tột độ của Quách Phụng Hiếu thì cười toe toét.
Người nào lần đầu tiên đến Lang Gia đều có bộ dạng này, ngay cả danh sĩ cũng không ngoại lệ mà!
Phải một lúc lâu sau, Quách Phụng Hiếu mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh, đi trở về xe ngựa, nói với xa phu: "Đi thôi."
Hắn không thể chờ đợi được nữa mà muốn gặp tiểu Đào đại nhân, hắn muốn biết thứ dùng để xây tường thành kia là gì.
Đi vào cửa thành, Quách Phụng Hiếu thấy đường sá trong thành bằng phẳng, vật liệu lại giống y như thứ dùng để xây tường thành.
Thật là xa xỉ quá đi?
Huyện Lang Gia có nhiều tiền đến vậy sao?
Xe ngựa đến ngoài phủ của tiểu sư thúc, tiểu sư thúc nhận được tin liền ra đón khách quý.
Quách Phụng Hiếu nhìn thấy tiểu sư thúc thì có chút kinh ngạc, vị tiểu Đào đại nhân này trẻ tuổi quá vậy.
Tiểu sư thúc khẽ mỉm cười với Quách Phụng Hiếu, chắp tay nói: "Đào Huyền đã gặp Quách huynh."
"Đào đại nhân." Quách Phụng Hiếu chắp tay đáp lễ, cũng ra vẻ tươi cười, thu hết sự kinh ngạc và nghi ngờ vào trong.
Tiểu sư thúc mời Quách Phụng Hiếu vào trong phủ, thấy sập ghế và bàn trà bày trong đại sảnh, mắt Quách Phụng Hiếu liền sáng lên.
"Mời ngồi." Tiểu sư thúc đưa tay làm động tác mời.
Quách Phụng Hiếu tuy chưa từng ngồi ghế bành, nhưng không chút do dự mà ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, hắn đã cảm nhận được sự dễ chịu.
Hai chân được giải phóng, không cần phải quỳ gối mà mỏi nhừ, lại có chỗ dựa sau lưng, khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn khi ngồi.
Quách Phụng Hiếu không khỏi điều chỉnh tư thế ngồi, tạo cho mình một tư thế thoải mái hơn.
"Ghế ngồi nhà Đào đại nhân ngồi thật là thoải mái, không biết là vị thợ thủ công nào đã làm ra vậy, ta muốn nhờ ông ta làm cho ta hai cái."
Tiểu sư thúc cười nói: "Ta đã cho người sắp xếp chỗ ở cho ngươi, gia cụ bên trong đầy đủ, không những có ghế thái sư kiểu này, mà còn có ghế nằm."
"Ghế nằm?" Quách Phụng Hiếu mắt sáng lên, "Ta nghĩ là ta sẽ thích lắm đấy."
Tiểu sư thúc mỉm cười.
Hạ nhân bưng trà bánh và nước trà lên.
Quách Phụng Hiếu không thích uống trà, cảm thấy hương vị của nó quá nồng và kỳ quái, bởi vậy, hắn thích uống rượu hơn.
Rượu trừ cái vị cay nồng hơi quá một chút, và còn cho người ta cảm giác lâng lâng, thì không có mùi vị nào lạ nữa.
Nhưng mà, chủ nhà đã nâng chén trà lên mời trà mình rồi, hắn cũng không tiện không uống.
Quách Phụng Hiếu cầm chén trà trên bàn bên cạnh, mở nắp chén ra, một làn hương thơm ngát, dễ chịu xộc thẳng vào mũi theo làn hơi nóng.
Quách Phụng Hiếu hít hít mũi, hương thơm này không tệ đấy, không biết hương vị có ngon như vậy không.
Hắn cúi đầu nhìn vào chén.
Chỉ thấy nước trà trong đó không phải là màu nâu đen thông thường mà là màu nâu nhạt, có thể thấy rõ đáy chén lắng một chút lá trà nhỏ.
Mang theo sự nghi hoặc và một chút mong chờ, Quách Phụng Hiếu nhấp một ngụm.
Khi vừa mới vào miệng có vị cay đắng nhè nhẹ, sau đó lại có vị ngọt ngào, hương thơm thoang thoảng trôi xuống cổ họng rồi vào cơ thể, làm cho toàn thân từ trong ra ngoài cảm thấy sảng khoái.
Cảm giác này, không hề kém cạnh so với uống rượu.
"Trà này, uống rất ngon." Quách Phụng Hiếu khen ngợi.
Tiểu sư thúc nói: "Ta cũng cảm thấy trà này ngon. Uống trà nên uống như thế này, thêm mấy thứ tạp nham vào thì chỉ phí hoài vị giác thôi."
Quách Phụng Hiếu có cảm xúc liền gật đầu.
Tiểu sư thúc nói với Quách Phụng Hiếu: "Ngươi thích uống loại trà này thì ta có thể cho ngươi một ít, chỉ cần đun nước sôi rồi pha là được."
"Vậy thì đa tạ." Quách Phụng Hiếu cũng không khách khí.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận