Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 419: Tiểu sư thúc là thứ tử 10 (length: 7836)

Tiểu sư thúc phóng ra tinh thần lực, có thể nghe được Lâm muội muội cùng Bảo tỷ tỷ nói chuyện phiếm.
Bảo tỷ tỷ sang năm mới là phải vào cung tham gia tiểu tuyển, nếu được chọn, thì đây là lần cuối cùng nàng ăn Tết ở nhà. Về sau sẽ như thế nào, đều là không biết.
Lâm muội muội lộ vẻ lo lắng, hỏi: "Bảo tỷ tỷ thật sự muốn vào cung sao? Không thể không đi sao?"
Bảo tỷ tỷ thở dài: "Ngươi cũng biết ca ca ta bất tài thế nào, nếu ta không vào cung để tìm cho gia đình một con đường, không biết nhà ta còn có thể làm hoàng thương được nữa không."
"Nhưng mà hoàng cung không dễ vào như vậy. Nhìn xem đại tỷ tỷ trong phủ kìa, vào cung gần mười năm, mà có được tin tức gì tốt đâu."
Nghe vậy, Bảo tỷ tỷ càng thở dài hơn.
Trước kia nàng còn mong đợi vào cung, cảm thấy với tài mạo của mình, nhất định có thể nổi bật.
Nhưng hiện giờ Bảo tỷ tỷ lại không chắc.
Vị đại cô nương của phủ Vinh Quốc, thân phận quý giá hơn nàng, được nuôi dạy bởi phu nhân Quốc công siêu nhất phẩm, tài hoa học thức năng lực chắc chắn mạnh hơn nàng, lại thêm giao thiệp của gia tộc, vậy mà vào cung bao năm cũng không thể nổi bật. Vậy còn nàng thì sao? Nàng có thể thật sự nổi bật sao?
Bảo tỷ tỷ trong lòng hoảng loạn sợ hãi, không còn chắc chắn với việc vào cung như trước nữa.
"Bảo tỷ tỷ, các tỷ đang nói gì vậy?" Sử Tương Vân đến gần, tiếp đó Tham Xuân và Nghênh Xuân cũng hướng mắt nhìn qua.
Bảo tỷ tỷ cười nói: "Tụi muội đang nói chuyện Di Mính Lâu ra truyện mới, còn mới lạ và hấp dẫn hơn cả truyện trước đó."
"Ồ? Truyện mới nào vậy?" Sử Tương Vân vội hỏi.
Nàng là một fan cuồng của [Đại Đường Song Kiệt Truyện], không cảm thấy có cuốn sách nào hay hơn [Đại Đường Song Kiệt Truyện]. Nàng còn muốn gia nhập Từ Hàng Tĩnh Trai, để có thể tu luyện [Kiếm Tâm Thông Minh], làm một hiệp nữ mang trong mình thiên hạ!
Bảo tỷ tỷ cười nói: "Tên là [Tầm Tần Ký], kể rằng có một vị thiếu gia của tướng quân phủ thời nay vô tình xuyên đến thời Chiến Quốc hơn hai ngàn năm trước, lúc đó Tần Thủy Hoàng vẫn còn làm con tin ở Triệu quốc..."
Tiểu sư thúc đã nói không viết tiểu thuyết nữa thì sẽ không viết nữa, hiện giờ [Tầm Tần Ký] là ý tưởng và dàn ý mà tiểu sư thúc cung cấp, do Đông An Vương tìm một nhóm thư sinh viết, ngược lại càng gần gũi với suy nghĩ của người thời đại này hơn. Vì thế so với [Đại Đường Song Kiệt Truyện] càng thêm hot.
Mấy cô gái lập tức bị nội dung Bảo tỷ tỷ kể hấp dẫn, ai nấy đều muốn đọc sách. Đáng tiếc Đông An Vương còn chưa in sách, chỉ có người kể chuyện ở Di Mính Lâu mỗi ngày kể một phần tình tiết.
Sử Tương Vân chạy nhanh đến bên Giả mẫu nũng nịu, bảo Giả mẫu phái người đi Di Mính Lâu nghe kể chuyện.
Giả mẫu nghe nói Di Mính Lâu có truyện mới, cũng không khỏi động lòng, lập tức đồng ý với Sử Tương Vân.
Tiểu sư thúc để ý thấy Vương Hi Phượng nhìn mâm đồ ăn lớn đầy dầu mỡ mà lộ vẻ buồn nôn, không khỏi nhíu mày, đây là có thai rồi sao?
Cũng đúng nha, không có Vương phu nhân giở trò, Vương Hi Phượng tự nhiên có thể có thai.
Vì sao Vương Hi Phượng chỉ sinh Xảo tỷ yếu ớt như vậy, sau đó nhiều năm không mang thai nữa, chuyện này là do Vương phu nhân ra tay.
Vương phu nhân thèm muốn tước vị của phủ Vinh Quốc, muốn con trai mình thừa kế phủ Vinh Quốc Công, làm sao có thể để Giả Liễn và Vương Hi Phượng sinh con trai?
Vương Hi Phượng không hề phòng bị người thím này, bị trúng kế mà không biết.
Hiện giờ Vương phu nhân đã không còn, cũng không còn ai hạ độc mưu hại Vương Hi Phượng, vậy chẳng phải Vương Hi Phượng mang thai sao?
Chỉ không biết mang thai con trai hay con gái.
Hạ nhân lại dâng lên một mâm cá, mùi tanh xộc vào làm Vương Hi Phượng không nhịn được, nôn khan một trận.
Giả mẫu kinh nghiệm đầy mình, thấy thế mắt sáng lên, lập tức sai người đi mời đại phu, lại kéo Vương Hi Phượng đến bên cạnh, cho nàng ngồi xuống nghỉ ngơi cho tốt.
Giả Xá và Giả Liễn ý thức được điều gì đó, mắt cũng sáng rỡ hẳn lên.
Lang trung chẳng mấy chốc đã đến, bắt mạch cho Vương Hi Phượng, xác nhận nàng thật sự đã có thai, đã được hai tháng.
Mọi người vui mừng, Giả Xá càng cao hứng tuyên bố sẽ thưởng cho mỗi người trong phủ hai tháng tiền công.
Vương Hi Phượng, người đang quản gia vụ, liếc mắt. Ông lão nhà mình cứ há mồm ra là cho nhiều tiền vậy, thật không coi tiền ra gì mà! Mấy năm nay thu nhập của phủ Vinh Quốc không bù được chi, ông còn vung tay quá trán như thế, thật là không quản việc nhà nên không biết quý gạo củi!
Bất quá – Vương Hi Phượng sờ sờ bụng mình, vì con của mình, nhiều thêm chút cũng được!
Tiểu sư thúc gãi gãi cằm, phủ Vinh Quốc đã có biến hóa không nhỏ rồi nha. Những biến hóa này có thể ngăn cản việc phủ Vinh Quốc bị tịch thu nhà cửa hay không?
Chắc là không thể nhỉ?
Theo những tin tức hắn thu thập được, phủ Vinh Quốc đang nợ triều đình 80 vạn lượng bạc, mà lại chẳng nghĩ tới việc trả.
Chỉ riêng điểm này, người đang ngồi trên ngai vàng đã thấy bọn họ không vừa mắt rồi.
Tháng Giêng hết, chớp mắt đến tháng Hai, kỳ thi huyện của một năm được tổ chức.
Giả Hoàn và Giả Tông mới học mấy tháng dưới sự chỉ dạy của tú tài, học thức chưa đủ tham gia thi huyện, bởi vậy cũng chẳng để tâm đến chuyện này.
Nhưng tiểu sư thúc lại sai những tiểu đệ của mình sau khi kỳ thi huyện kết thúc đi thu thập đề thi, mang về cho Giả Hoàn chờ người làm thử, xem thành quả học tập của bọn họ.
Ừm, có chút quá thảm, mấy đứa nhỏ này cần cố gắng thêm mới được!
Thi huyện qua đi, Bảo tỷ tỷ liền vào cung tham gia tiểu tuyển.
Không có Vương phu nhân cản trở phía sau, Bảo tỷ tỷ thuận lợi vượt qua vòng sơ tuyển và vòng phúc tuyển, trở thành một trong những người bạn đọc của đại công chúa.
Đại công chúa là con gái đầu lòng của hoàng đế, được hoàng đế hết sức coi trọng, lớn hơn Bảo tỷ tỷ một tuổi. Tính tình nàng cũng không tệ, không phải loại người đanh đá, tuy không hiền hòa, nhưng cũng không như những công chúa thời Đại Đường không nói đạo lý.
Công chúa rất thích đọc sách, cũng thích những nữ tử có tài hoa. Chính bởi điểm này, mà Bảo tỷ tỷ xuất thân là con gái của một hoàng thương cấp thấp nhất mới có thể trở thành thư đồng của công chúa. Bởi vì tài hoa của Bảo tỷ tỷ đã được công chúa tán thưởng.
Ngày đầu tiên vào cung, đại công chúa dẫn bốn thư đồng đến bái kiến hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương thấy bốn thư đồng, căn dặn các nàng một vài điều, cấp thưởng cho cả bốn người, liền cho các nàng lui xuống.
Bảo tỷ tỷ đi ở cuối, quay đầu nhìn lại Phượng Nghi Cung của hoàng hậu nương nương, chớp mắt một cái.
Có cảm giác hoàng hậu nương nương có chút hiền hòa!
Tin tức từ Dương Châu truyền đến, Lâm Như Hải bệnh nặng, Lâm muội muội khóc sướt mướt theo Giả Liễn về Dương Châu gặp phụ thân lần cuối.
Giả Huyền không ra tay cứu Lâm Như Hải.
Cho dù muốn cứu, thì phải cứu như thế nào?
Để đám người phủ Vinh Quốc biết mình biết y thuật?
Dù hắn nói mình biết y thuật, người phủ Vinh Quốc cũng sẽ không tin hắn, càng không tin hắn có thể cứu Lâm Như Hải.
Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ?
Miệng còn hôi sữa làm việc gì cũng khó.
Học y được ba năm chưa?
Vì vậy, hắn cũng lười ló mặt ra.
Mà bên này, Tần Khả Khanh ở phủ Ninh Quốc cũng đổ bệnh.
Người phủ Vinh Quốc đều đến phủ Ninh Quốc thăm bệnh, tiểu sư thúc cùng Giả Hoàn Giả Tông theo chân đám người, đến mang tính hình thức một vòng, lộ mặt trước mặt người bệnh.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận