Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 287: Tiểu sư thúc tiến vào không biết kịch bản trò chơi M (length: 7468)

Sophie đứng thẳng người, nhìn đám người phía sau Davis.
Mặt nàng đầy vẻ ác ý, nở nụ cười ranh mãnh với Davis, chỉ vào hắn nói: "Davis là đồ hút máu. Cả nhà bọn chúng đều là đồ hút máu. Các ngươi cũng phải cẩn thận, đừng có ngày bị bọn chúng hút cạn máu tươi mà chết!"
Mặt Davis tái mét, thực sự muốn xông lên bóp chết Sophie.
Một bàn tay đặt lên vai hắn, ngăn cản hắn lại.
Là Jeremy, hắn nói: "Cứ xem đã. Ngươi có mang gia vị không? Rắc chút vào miệng ngậm. Tốt nhất là đổ chút vào cả mũi."
Davis lập tức làm theo, trực giác mách bảo hắn Jeremy sẽ không hại mình.
Lời bàn tán xung quanh râm ran lọt vào tai hai người.
Đối với lời Sophie nói, nhiều người không tin, đám nữ sinh thì cười nhạo cô ta nhiều hơn.
"Hút máu? Tôi thấy cô mới là đồ hút máu thì có? Chỉ biết hút máu đàn ông. Davis không cho cô hút máu nên cô nói xấu hắn."
"Ngầu đấy! Hút máu kìa! Tôi cũng muốn thành ma cà rồng!"
"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!"
"May mà mấy chục năm qua trấn nhỏ của chúng ta không xảy ra vụ án mạng nào, càng không có người mất tích, nếu không tôi còn thực sự tin lời cô ta."
"... "
Jeremy cười với Davis nói: "Thấy không, không ai tin lời cô ta cả."
Trong lòng Davis cũng yên ổn hơn chút.
Sophie vì phản ứng của mọi người mà càng thêm giận dữ, nàng hừ lạnh một tiếng nói: "Các ngươi không tin, ta sẽ chứng minh cho các ngươi xem."
Nàng giơ hai tay lên, tay phải cầm con dao ăn, hung hăng rạch một đường vào lòng bàn tay trái.
Máu tươi từ lòng bàn tay nàng chảy ra.
Máu tươi của nàng mang một sức hút ghê gớm đối với Davis, nếu là ngày trước, Davis đã mất lý trí, xông tới ôm lấy miệng vết thương của nàng mà hút máu.
Nhưng lần này, Davis lại không hề nhào tới.
Sophie chỉ thấy Davis lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, không hề có ý định nhào tới.
Sao có thể như vậy?
Sophie không tin lại rạch thêm một đường nữa vào tay mình, Davis vẫn không có phản ứng.
"Không thể nào, sao ngươi lại không có phản ứng gì với máu tươi của ta?" Sophie kêu to, "Ngươi là ma cà rồng, đáng lẽ ngươi phải không kịp chờ đợi đến hút máu ta mới đúng chứ. Tại sao? Tại sao?"
Davis không trả lời nàng, đám nữ sinh đồng loạt mở miệng chửi bới phản bác Sophie.
"Cô đủ rồi đấy. Tự mình nổi điên đừng có liên lụy Davis. Vu oan người khác cũng tìm cái lý do nghe lọt tai chút đi. Cái gì mà ma cà rồng chứ? Tôi còn là người sói đây này!"
"Cô xem mấy cuốn tiểu thuyết ma cà rồng đến lẫn lộn thực ảo rồi hả?"
"..."
Một đám nữ sinh sức chiến đấu không ai ngăn cản nổi, Sophie bị các nàng mắng cho sụp đổ, hét lớn: "Davis chính là ma cà rồng, hắn chưa bao giờ ăn đồ ăn của loài người chúng ta, bởi vì đồ ăn của loài người đối với chúng như là gỗ vụn, không có tác dụng gì, chúng chỉ hút máu thôi. Các ngươi nghĩ lại xem, sau khi Davis vào trường, có bao giờ ăn cơm ở nhà ăn trường không? Nói là về nhà ăn cơm, nhưng cả nhà bọn họ có bao giờ đi siêu thị mua sắm thực phẩm không?"
"Sao lại không? Hai hôm nay Davis toàn ăn cơm ở nhà ăn trường còn gì? Bọn tôi đều thấy cả."
"Đúng thế, dáng vẻ ăn cơm của Davis hấp dẫn người lắm, nhìn cậu ấy ăn ai cũng thấy ăn cơm là một niềm hạnh phúc."
"Hôm trước chị gái Davis là Christine còn đi siêu thị mua sắm một phen lớn, mua cả đống nguyên liệu nấu ăn đấy thôi."
"Anh trai Davis là Benjamin mỗi sáng đều đến tiệm bánh của nhà tôi mua bánh mì mới ra lò đấy."
"Tôi thấy Sophie đúng là bị điên rồi, thế mà dùng những lời chẳng có tí tin cậy nào để nói xấu Davis."
"Thôi giải tán đi, giải tán đi."
Học sinh sau khi tan học thì bận rộn, không có thời gian nghe lời điên của Sophie, vì thế giải tán ngay lập tức, đi tham gia hoạt động câu lạc bộ.
Thấy phản ứng của đám đông, Sophie thật sự không thể tin nổi.
Tại sao không ai tin lời của cô ta?
Ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt của Davis.
Nàng thấy trong mắt Davis không còn sự yêu thương nữa, chỉ có vẻ lạnh lẽo và mỉa mai.
Sophie hét lên một tiếng, bỏ chạy.
Davis thu tầm mắt, hướng Jeremy nói lời cảm ơn: "Cảm ơn."
Jeremy: "Dạo này ngươi và người nhà cẩn thận một chút, Sophie không dễ dàng bỏ cuộc vậy đâu."
Davis gật đầu.
Sophie đúng là không dễ dàng bỏ cuộc, con người này đã tẩu hỏa nhập ma, chui vào rúc vào sừng trâu rồi, nàng một lòng muốn hủy hoại Davis.
Học sinh trường không tin lời nàng, nàng liền chạy đến đồn cảnh sát, báo án nói Davis là ma cà rồng, sẽ giết người hút máu.
Cảnh sát ở trấn nhỏ này cũng nhận biết Davis, cũng biết chuyện trước đó xảy ra giữa Sophie và Davis.
Bọn họ cũng giống học sinh, cho rằng Sophie đang trả thù Davis, căn bản không tin lời nàng nói, qua loa lấy lệ rồi đuổi cô ta đi.
Sophie không từ bỏ, dứt khoát chạy đến đồn cảnh sát ở thành phố lớn để báo cảnh sát.
Cảnh sát ở đây đương nhiên cũng không tin mấy chuyện ma cà rồng, nhưng nghi ngờ Davis giả làm ma cà rồng để hại người, nên phái người đến trấn nhỏ để điều tra. Kết quả phát hiện trấn nhỏ căn bản không có ai chết, lại nghe từ phía cảnh sát trấn nhỏ biết được ân oán của Sophie và Davis. Vì thế cũng chẳng buồn để ý chuyện này nữa, đuổi Sophie ra khỏi đồn cảnh sát.
Sophie chưa từ bỏ ý định, dứt khoát chạy đến nhà thờ để cầu cứu.
Nước cờ này của nàng ngược lại là đi đúng hướng.
Người trong nhà thờ nghe nói có ma cà rồng, vội báo cáo lên trên, mấy ngày sau, giáo đình phái người đến trấn nhỏ để điều tra tình hình.
Người điều tra tình báo không phải nhân viên chiến đấu, họ phán đoán xem người bị điều tra có phải là ma cà rồng hay không, là dựa vào thu thập manh mối từ quỹ đạo sinh hoạt hàng ngày rồi đưa ra kết luận, chứ không phải nhìn qua một cái là biết đối phương có phải ma cà rồng hay không.
Cách điều tra này trước kia giúp họ không mắc sai lầm, quả thực thói quen sinh hoạt của ma cà rồng quá rõ ràng, quá khác người.
Nhưng mà lần này...
Nhân viên điều tra tiến vào trấn nhỏ, bí mật quan sát gia đình Davis.
Mỗi sáng, Benjamin đều chạy đến tiệm bánh mì mua bánh mì mới ra lò, vừa đi vừa ăn.
Christine ở nhà làm trứng chiên tươi và thịt muối, nấu sữa tươi, ăn cùng bánh mì.
Davis thì đi học, buổi trưa ăn bữa trưa dinh dưỡng ở nhà ăn trường.
Christine mỗi ngày đều đi siêu thị mua nguyên liệu tươi ngon nhất, buổi tối nấu một bữa tối phong phú cho cả nhà.
Sayaf thích uống cà phê, lúc nghỉ ngơi lại sẽ đến quán cà phê, ngồi liền nửa ngày.
Benjamin thì thích uống rượu, thích nhất là Bloody Mary.
Bloody Mary trông có vẻ giống máu, nhưng hương vị lại khác một trời một vực.
Không thể vì người ta thích uống Bloody Mary, mà liền nhận định người ta thích uống máu được.
À đúng, bọn họ cũng sẽ ăn máu, bất quá không phải máu người, mà là máu heo và máu vịt.
Chính là một thiếu niên yêu thích món Hoa Hạ ở trong trấn, đã giới thiệu cho họ món Hoa Hạ: Mao huyết vượng và canh miến huyết vịt!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận