Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 80: Tiểu sư thúc tiến vào đổi tử thế giới trò chơi ba (length: 8095)

Thấy Triệu lão Nhị bị Triệu Chấn nói đến lùi bước, Triệu lão đầu, Triệu lão thái cùng cả nhà đại phòng liền muốn lộ ra vẻ đắc ý, lại thấy Triệu Thu Văn bước lên một bước, lớn tiếng phản bác lại Triệu Chấn.
"Nếu như cha mẹ còn sống mà phân gia là bất hiếu, thì thiên hạ người bất hiếu nhiều quá đi. Ngay cả trong thôn mình thôi, chẳng phải vẫn có người cha mẹ còn sống mà chia gia sản cho anh em đó sao, chẳng lẽ bọn họ đều là bất hiếu cả à? Lời của đại ca đúng là vơ đũa cả nắm rồi."
Triệu lão Nhị nghe những lời này, bỗng nhiên vỗ đùi.
Đúng a, ai nói phân gia là bất hiếu? Suýt nữa thì bị Triệu Chấn thằng nhóc này lừa gạt, vẫn là con gái mình thông minh, nhắc nhở mình.
Triệu lão Nhị lông mày dựng lên, trừng mắt nhìn Triệu Chấn.
Triệu Chấn bị ánh mắt hung dữ này dọa đến lùi lại một bước, nhưng vì cuộc sống sau này của mình, vẫn cố cãi: "Đó là do cha mẹ bọn họ không đi kiện cáo lên nha môn thôi. Nếu Nhị thúc khăng khăng đòi phân gia, ông bà cứ việc đến nha môn kiện Nhị thúc."
Triệu lão thái nghe vậy, lập tức đứng về phe cháu đích tôn: "Tốt, chỉ cần lão Nhị còn dám làm ầm ĩ, bà sẽ cùng nhà con đến nha môn kiện tụng bọn nó."
Triệu lão Nhị nghe mà mắt tối sầm, chua xót vô cùng.
Đây chính là mẹ ruột của hắn đó, vậy mà còn không bằng cả mẹ kế.
Triệu Thu Văn lại lên tiếng: "Tốt thôi, chỉ cần ngươi xúi giục ông bà đến quan phủ kiện cha ta, ta liền đến thư viện nơi ngươi đang theo học kêu la rằng ngươi là đồ sâu mọt hút máu, muốn để người thân không oán hận cung phụng ngươi, lại không thèm báo đáp công ơn sinh thành. Xem ngươi còn mặt mũi nào mà ở lại thư viện. Ta nghe nói người đi học rất coi trọng mặt mũi và thanh danh, ngươi nếu mất thanh danh thì làm sao thi đỗ công danh cho được?"
Triệu Chấn: "..."
Triệu Chấn lần đầu tiên nhìn thẳng vào Triệu Thu Văn cô em họ này. Không ngờ rằng chó cắn người không kêu, cô em họ này so với con em gái ngu ngốc nhà mình còn lợi hại hơn nhiều.
Lấy tiền đồ của Triệu Chấn ra uy hiếp, nhị phòng Triệu gia thành công chia gia sản với đại phòng.
Mọi người đang bắt đầu bàn bạc làm sao để chia gia tài, lúc này mới nghĩ ra Triệu gia không chỉ có hai phòng, mà còn có tam phòng nữa, tuy rằng chỉ còn lại một người.
"Vậy Triệu Huyền thì tính sao?" Triệu lão Đại lên tiếng hỏi.
Triệu lão Nhị vội nói: "Nhà nhị phòng chúng ta nhiều con cái, không thể lo thêm một người nữa."
Triệu lão Đại cũng không muốn gánh cái của nợ là Triệu Huyền này.
Triệu lão đầu thở dài: "Hay là cho Huyền Nhi cùng ta và bà nó vậy."
Đại tức phụ nhà họ Triệu phản đối: "Cha mẹ, hai người đã cùng ở với chúng con rồi, lẽ nào còn muốn bắt chúng con phải nuôi thêm một miệng ăn nữa sao?"
Không có nhị phòng góp tiền giúp bọn họ nuôi Triệu Chấn nữa, bây giờ còn phải gánh thêm một người nữa, nhà đại phòng quá thiệt thòi rồi.
Triệu lão thái thở dài: "Thì cũng không thể bỏ mặc không nuôi được, dù sao cũng là dòng máu duy nhất của lão Tam."
"Vậy thì cho ta tách ra luôn đi, ta tự nuôi sống bản thân mình." Huyền Mặc bước vào chính đường, "Chỉ cần cho ta căn phòng hiện tại ta đang ở là được, những thứ khác ta đều không cần."
"Ngươi nói thật sao?" Mắt của đại tức phụ sáng lên, vội vàng hỏi.
Triệu lão Đại và nhị tức phụ nhà họ Triệu cũng đều vui mừng, chỉ có mặt Triệu lão Nhị là thoáng lộ vẻ áy náy, năm đó hắn và lão Tam tình cảm cũng không tệ. Chỉ là, hắn còn có con trai con gái cần nuôi, không có dư tiền để nuôi thêm một đứa cháu nữa.
Triệu lão đầu gõ gõ tẩu thuốc của mình, nhìn chằm chằm Triệu Huyền hỏi: "Ngươi thật sự muốn một mình tách ra ở riêng sao?"
Triệu Huyền gật đầu: "Ta đã mười tuổi rồi, qua hai năm nữa cũng tính là người lớn, có thể tự nuôi sống mình được."
Triệu lão đầu gật đầu: "Cũng phải, đều là đám trẻ choai choai rồi. Trước kia ta mười tuổi cũng đã xuống ruộng làm việc nhà nông để nuôi sống bản thân rồi. Như vậy đi, ta sẽ chia cho con một mẫu đất, lúa gạo thu được đều là của con, không cần phải hàng năm biếu xén cho ta và bà con nữa."
Triệu Huyền cự tuyệt, hắn một chút kinh nghiệm cày cấy cũng không có.
Hơn nữa, cày cấy vừa mệt nhọc lại thu hoạch chẳng được bao nhiêu, hắn mới không muốn làm.
"Không cần đâu, đất đai vẫn nên để cho đại bá và nhị bá phân chia đi. Tay nghề của ta cũng không tệ lắm, có thể đi săn bắn để tự nuôi sống mình."
Ruộng đất đối với người nông dân mà nói là sinh mệnh, nghe Triệu lão đầu nói muốn chia ruộng đất cho Triệu Huyền, dù chỉ là một mẫu, Triệu lão Đại và Triệu lão Nhị cũng đều nhíu mày, Triệu lão Đại còn muốn phản đối, nhưng bị Triệu Huyền giành trước cự tuyệt.
Triệu lão Đại lúc này mới yên tâm, vội vàng xen vào cuộc trò chuyện của Triệu lão đầu và Triệu Huyền, nói: "Nếu Huyền Nhi nói nó có thể tự nuôi sống bản thân mình, vậy thì người làm trưởng bối như chúng ta cũng nên tin nó mới đúng chứ. Cha, mẫu đất này cha cứ giữ lại mà trồng trọt đi."
Triệu lão đầu và Triệu lão thái đều ở cùng với đại phòng, ruộng đất ở trong tay Triệu lão đầu chẳng phải là cũng ở trong tay của đại phòng sao?
Triệu lão đầu thở dài, bắt đầu phân chia gia sản.
Ông không chia ruộng đất cho Triệu Huyền, nhưng cuối cùng ngoài việc chia cho hắn gian phòng đó ra, Triệu lão đầu vẫn còn chút lương tâm chia cho Triệu Huyền một lượng bạc.
Triệu Huyền cầm lấy một lượng bạc, cười.
Quả thật Triệu Huyền có người ông tốt mà.
Cuối cùng, cũng không đến nỗi phải làm kẻ ăn xin.
Cũng tốt, như vậy không nợ gì Triệu gia nữa, sau này người nhà họ Triệu đừng hòng mà lợi dụng được cái gì từ chỗ hắn.
Triệu Huyền cầm một lượng bạc về phòng mình, không thèm quan tâm chuyện hai phòng còn lại chia chác đất đai gia sản ra sao.
Số tiền mà Triệu lão đầu và Triệu lão thái tích lũy được chắc chắn không ít đâu, lúc trước Triệu lão Tam mất, vợ hắn không hề mang theo một chút tiền nào ra khỏi Triệu gia, nói là để lại số tiền Triệu lão Tam kiếm được cho con trai của mình.
Nhưng Triệu Huyền cũng không có được một chút nào từ số tiền mà Triệu lão Tam tích lũy, số tiền đó tự nhiên là đều nằm trong tay Triệu lão đầu và Triệu lão thái rồi.
Với khả năng kiếm tiền của Triệu lão Tam, tiền của ông tích lũy được ít nhất cũng phải hơn hai mươi lượng bạc.
Kết quả bây giờ, con trai của Triệu lão Tam ngay cả số lẻ của số đó cũng không có được.
Triệu Huyền đóng cửa phòng lại, bắt đầu luyện công, hiện giờ, việc nâng cao thực lực của bản thân mới là quan trọng nhất.
Xem ra người nhà họ Triệu hôm nay sẽ không có cơm tối, cứ để cho bọn họ đói bụng đi. Dù sao hắn không đói bụng, ăn một con gà nướng, bụng hắn bây giờ vẫn còn no.
Triệu Huyền tu luyện nửa đêm, rồi ngủ ba canh giờ, hôm sau thức dậy, người nhà họ Triệu không có ai ở nhà.
Triệu Chấn đã trở về trường học, những người khác đều có việc bận.
Trong nhà bếp không có đồ ăn thừa, Triệu Huyền đã sớm liệu trước được, trực tiếp đi ra sau núi.
Cũng giống như lần trước tìm được trứng gà rừng, lần này hắn không ăn sống mà bọc trứng bằng bùn đất, ném vào lửa nướng chín rồi ăn.
Ăn năm quả trứng gà rừng, còn lại nhét vào ngực, để dành làm bữa sáng ngày mai.
Triệu Huyền bắt đầu công việc săn bắn của mình.
Có tinh thần lực trợ giúp, Triệu Huyền tìm được không ít gà rừng và thỏ rừng, chỉ tiếc tay nghề chưa được thuần thục, phần lớn gà rừng và thỏ rừng đều trốn thoát khỏi tay hắn, cuối cùng hắn chỉ bắt được ba con gà rừng và hai con thỏ rừng.
Triệu Huyền mang năm con mồi vào thành, bán cho tửu lâu.
Chưởng quỹ tửu lâu thấy hắn còn nhỏ, muốn ép giá, Triệu Huyền dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào chưởng quỹ, tinh thần lực phóng ra, tạo cho chưởng quỹ một áp lực vô cùng lớn.
Cuối cùng chưởng quỹ không dám ức hiếp Triệu Huyền còn nhỏ mà ép giá nữa, dùng giá cao mua lại số con mồi của Triệu Huyền.
Lúc này Triệu Huyền mới thu hồi tinh thần lực, mỉm cười: "Chưởng quỹ làm ăn rất thật thà, sau này có con mồi ta sẽ lại đến bán cho ngươi."
Chưởng quỹ vội lau mồ hôi trán!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận