Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 226: Tiểu sư thúc thân cha phát hiện hắn trở về (length: 7760)

Thế giới thực tế ảo xuất hiện đã phá vỡ luân hồi.
Người chết sau khi hồn phách đều chạy vào thế giới thực tế ảo, vậy thì còn đâu ra luân hồi? Còn có trẻ sơ sinh mới chào đời nữa không?
Tỉ lệ sinh đẻ ngày càng ít mỗi năm khiến ZF (chính phủ) chú ý đến điểm này, nhưng ZF (chính phủ) cũng chẳng có cách nào.
Không ai muốn đầu thai thành một đứa trẻ sơ sinh chẳng hiểu biết gì, ai biết là thật hay giả, bọn họ đều muốn sống, dù là đổi bằng cách khác.
Cứ như vậy, ngày càng nhiều người tiến vào thế giới thực tế ảo, chuyển hóa thành NPC, mà người ở thế giới hiện thực thì ngày càng ít đi. Đến giờ đã gần mười năm không có trẻ sơ sinh nào ra đời rồi.
Cứ đà này, thế giới sớm muộn cũng chẳng còn một ai sống.
Vì vậy các nhà khoa học đã chế tạo ra một loạt siêu người máy, chúng sẽ duy trì vận hành thế giới hiện thực trong khi mọi người đều tiến vào thế giới thực tế ảo, để thế giới thực tế ảo mãi mãi được vận hành.
Lãnh đạo trấn an mọi người, đảm bảo rằng trong lõi của những người máy này đã được cài đặt hoàn toàn chương trình trung tâm của loài người, nhất định sẽ khiến cho thế giới thực tế ảo kéo dài hoạt động, sẽ không để mọi người gặp vấn đề gì trong thế giới thực tế ảo.
Cuối cùng, lãnh đạo đưa ra một sự lựa chọn: Là cứ như vậy mãi mãi ở trong thế giới thực tế ảo, hay là trở về thế giới hiện thực.
Sau lần lựa chọn này, các nhà khoa học sẽ đóng cửa cảng ra vào giữa thế giới hiện thực và thế giới thực tế ảo, khiến cho thế giới thực tế ảo trở thành một thế giới hoàn toàn độc lập. Nếu ai chọn rời khỏi thế giới thực tế ảo, sau này sẽ không thể vào lại thế giới thực tế ảo nữa.
Mọi người:… Đây là vấn đề liên quan đến sinh mạng của chính mình, phải chọn như thế nào đây?
Tiểu sư thúc có thể thấy được lựa chọn của tất cả mọi người, hắn về lại phòng nhỏ của mình, rời khỏi thế giới thực tế ảo này.
Sau này, hắn sẽ không vào lại thế giới này nữa.
Cũng không biết sau này thế giới này sẽ ra sao?
Hồn phách nhân loại đều sống trong thế giới ảo, thật sự có thể kéo dài được sao?
Thế giới hiện thực đó chỉ toàn người máy, không sẽ hoang phế sao?
Hay là người máy sẽ trở thành sinh mệnh mới?
Tiểu sư thúc chỉ cảm thấy thế giới này quá nguy hiểm.
Tiểu sư thúc nằm trên chiếc giường ổ chó của mình, trông có vẻ cực kỳ suy sụp, đơn thuần chỉ là buồn chán.
Não tinh không kết nối đến thế giới có mạng lưới thứ tư, còn thế giới thứ hai và thứ ba, tiểu sư thúc lại chẳng muốn đi. Những thứ trên mạng của thế giới thứ nhất, tiểu sư thúc đều đã xem qua và chơi chán rồi. Gần đây lại chẳng có tiểu thuyết nào hay, để giết thời gian, vì vậy tiểu sư thúc mới thành ra cái dạng suy sụp này.
Ngáp một cái dài, tiểu sư thúc dứt khoát nhắm mắt, vẫn là nên ngủ thôi, ngủ có thể giết thời gian.
Hô ~ hô ~ hô ~, tiểu sư thúc đang ngủ say, bỗng nhiên động phủ ngoài cửa truyền đến tiếng va chạm, đánh thức tiểu sư thúc.
Tiểu sư thúc hừ hừ, bất đắc dĩ phất tay, hủy bỏ cấm chế động phủ ngoài cửa.
Người có thể va chạm cấm chế động phủ của mình, ngoài hạc giấy truyền tin của lão cha nhà mình ra, thì không ai khác.
Quả nhiên, một con hạc giấy nhỏ từ bên ngoài bay vào, dừng trước mặt tiểu sư thúc.
Sau đó, bên trong truyền ra giọng nói quen thuộc của lão cha: “Ngươi tiểu tử trốn về từ lúc nào vậy? Mau lăn ngay đến đây cho ta!” Chậc, quả nhiên, trong phạm vi Thái Nhất Môn, không có chuyện gì có thể giấu được lão cha của mình.
Dù không muốn đến mấy, tiểu sư thúc cũng chỉ có thể thu dọn một chút, lề mề đi gặp lão cha của mình.
Thấy lão cha của mình, mắt tiểu sư thúc sáng lên: “Cha, người lại đột phá rồi sao?” Lão cha của hắn vốn tu vi Hợp Thể kỳ đại viên mãn, hiện tại chắc đã là đại viên mãn đỉnh phong rồi? Chỉ còn cách ngưỡng cửa một bước nữa thôi là sẽ trở thành tu sĩ Độ Kiếp kỳ.
Tiểu sư thúc vừa định nói lời chúc mừng, đã thấy mặt lão cha mình đen kịt.
“Chuyện của ngươi là sao thế này? Sao lại Kết Anh?” Huyền Thần vươn tay ra, tiểu sư thúc liền không tự chủ được bay đến trước mặt Huyền Thần.
Huyền Thần bắt lấy tay tiểu sư thúc, thần thức tiến vào trong người tiểu sư thúc kiểm tra kỹ càng, phát hiện căn cơ của tiểu sư thúc kiên cố, Nguyên Anh cũng hoạt bát đáng yêu, không có một chút dấu hiệu nóng vội nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Rốt cuộc chuyện là thế nào?” Huyền Thần vừa lo lắng vừa tức giận.
Con trai của mình vốn tốc độ tu luyện đã rất nhanh rồi, sao mình vừa lơ đãng một chút, tốc độ tu luyện của nó lại cứ như cưỡi phi kiếm vậy, vèo vèo vèo một cái đã nhảy lên nhiều như vậy rồi?
Đây không phải là yêu nghiệt có thể hình dung được nữa chứ?
Con trai nhà mình thực ra không phải con ruột của mình, mà là con ruột của ông trời đấy chứ?
“Cái kia…” Tiểu sư thúc gãi đầu, “Con chỉ là đi theo sau Chân Tố Hinh đi loanh quanh thôi, rồi kiếm được chút tài nguyên, sau đó lại không cẩn thận lấy được Nam Minh Ly Hỏa, rồi sau đó liền không thể không kết anh.” Nam Minh Ly Hỏa?
Thần hỏa trong truyền thuyết?
Vậy mà bị con trai mình lấy được!
Huyền Thần khẳng định rằng, tiểu tử nhà mình thật sự là con ruột của ông trời rồi.
Lão cha là người một nhà, lại là lão đại của Thái Nhất Môn, chuyện của Thái Nhất Môn không nên giấu lão cha, vì vậy tiểu sư thúc kể lại chuyện Chân Tố Hinh là người trọng sinh.
Huyền Thần tỏ vẻ đã hiểu, căn dặn tiểu sư thúc không được đem chuyện này kể cho người thứ ba nữa.
“Cha, người không giật mình sao?” Huyền Thần biểu thị rằng chuyện này hắn cũng đã gặp qua rồi, không có gì phải giật mình cả.
Thời trẻ hắn gặp một sư tỷ, nghe nói có bản lĩnh tiên đoán, rất thích đến trước mặt hắn nhắc nhở hết cái này đến cái kia, sau này kiểm chứng lại thì những lời nhắc nhở đó đều là thật.
Huyền Thần lúc đó rất cảm kích vị sư tỷ đó, thậm chí còn có chút hảo cảm với nàng. Nhưng sau này, hắn phát hiện vị sư tỷ kia đồng thời còn có quan hệ ái muội với hai người đàn ông khác, Huyền Thần bắt đầu xa cách vị sư tỷ đó, dùng một món bảo vật để chấm dứt ân nghĩa được nhắc nhở của sư tỷ.
“Sau đó vị sư tỷ kia ra sao?” Tiểu sư thúc hứng thú hỏi. Hai mắt hắn sáng quắc, đó đều là ánh sáng bát quái.
Huyền Thần đen mặt, sao con trai mình lại trở nên bát quái như vậy? Đều là do học theo thói xấu của thằng nhóc Chân Diễn kia cả.
“Sau đó vị sư tỷ kia lại dựa vào tài tiên tri của mình để lừa phỉnh mấy người đàn ông, kết quả lật xe, mấy người đàn ông đó đánh nhau, sư tỷ bị vạ lây, bị thương nặng, tu vi bị phế một nửa, căn cơ cũng bị tổn thương, tiền đồ tan tành. Cuối cùng nàng không thể vào được Hóa Thần, đã tọa hóa ở Nguyên Anh trung kỳ.” Huyền Thần thở dài: “Sau này ta mới biết được từ các bậc trưởng bối trong sư môn, vị sư tỷ này là người trọng sinh, cho nên mới nắm giữ nhiều cơ duyên đến vậy. Nếu như nàng đem những cơ duyên đó dùng vào việc tu luyện, bản thân cố gắng tu luyện, thì phi thăng chắc chắn sẽ thành công. Kết quả, nàng lại dùng cơ duyên vào việc lừa phỉnh đàn ông, tâm tính như vậy, xứng đáng nàng tọa hóa ở Nguyên Anh rồi.” Tiểu sư thúc nói: “Vậy Chân Tố Hinh, cha định xử lý thế nào?” Huyền Thần: “Cứ coi như không biết gì đi. Chân Tố Hinh có hai cha mẹ tốt, có họ ở đó, Chân Tố Hinh sẽ không đi nhầm đường.” “A.” Tiểu sư thúc gật gật đầu, không nói gì nữa.
Huyền Thần nói: “Đến lúc tông môn khai sơn môn thu nhận đệ tử rồi, lần này, con không được đến muộn nữa đâu đấy.” Tiểu sư thúc nhăn răng, nói: “Con mới chỉ đến muộn có một lần thôi, cha có cần phải cứ lôi ra nói mãi thế không?” (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận