Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 637: Tiểu sư thúc là cái hảo ca ca 8 (length: 7822)

Việc kinh doanh thẩm mỹ viện của Triệu Tiểu Nhược đã đi vào quỹ đạo.
Nàng hiện giờ đã rất có tiếng trong giới thượng lưu ở Hải Thị.
Một người phụ nữ tự mình khai sáng sự nghiệp như vậy, sao có thể không khiến người khác chú ý.
Huống chi, đây còn là một cô nương vừa trẻ trung lại xinh đẹp.
Rất nhiều gia tộc đều nảy ra ý định thông gia với Triệu Tiểu Nhược.
Nếu có thể làm một người phụ nữ như vậy trở thành con dâu của gia tộc mình, mang theo sản nghiệp của nàng làm của hồi môn, thì sản nghiệp của gia tộc cũng có thể tăng lên rất nhiều.
Những gia đình có con cháu ăn chơi trác táng lại càng muốn thông gia với Triệu Tiểu Nhược.
Có được một người con dâu như vậy, bọn họ cũng không cần lo lắng cho cuộc sống sau này của con trai mình.
Cố gia và Lương gia cũng đã nghe danh Triệu Tiểu Nhược, nhưng vì con cái hai nhà đã đính hôn rồi, nên hai nhà sẽ không có mối quan hệ gì với Triệu Tiểu Nhược, bởi vậy họ chỉ nghe qua rồi thôi chứ cũng không để tâm lắm đến Triệu Tiểu Nhược. Vì thế nên trước giờ trong nhà họ chưa từng nhắc đến Triệu Tiểu Nhược, dẫn đến Cố Đình Lan và Lương Hạ Niên đều không biết về thành tựu hiện tại của Triệu Tiểu Nhược.
Cố Đình Lan còn cho rằng Triệu Tiểu Nhược đang làm vũ nữ, cô nàng nhân hậu còn nghĩ một ngày nào đó sẽ cùng Lương Hạ Niên đến Bách Nhạc Môn tìm Triệu Tiểu Nhược, khuyên can Triệu Tiểu Nhược đừng làm vũ nữ, đừng tiếp tục trượt dốc nữa.
Triệu Tiểu Nhược muốn kiếm tiền, nàng có thể giới thiệu Triệu Tiểu Nhược đến nhà máy của gia đình làm công nhân.
Nhưng vì còn bận chuẩn bị cho việc học đại học, công việc cũng bù đầu nên nàng đã gác lại ý nghĩ này.
Cố Đình Lan rất nỗ lực học tập, cộng thêm Lương Hạ Niên là một du học sinh trở về kèm cặp bên cạnh, chỉ trong hai năm, nàng đã bù đắp được lượng kiến thức mà người khác phải mất nhiều năm mới học được. Giờ nàng đã có thể đến trường học tập.
Cố Đình Lan vô cùng mong chờ trường đại học.
Đây là trường cao đẳng danh giá, là nơi mà những người trẻ tuổi hướng đến.
Cố Đình Lan tràn ngập ước mơ với nơi này.
Vào ngày khai giảng đầu tiên, Cố Đình Lan được Lương Hạ Niên đưa vào trường.
Trong trường toàn là những sinh viên tràn đầy sức trẻ, trên khuôn mặt ai nấy đều mang theo nụ cười vui vẻ, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn cùng cười theo.
Nhìn thấy tất cả cảnh tượng này, Cố Đình Lan vui vẻ trong lòng, tràn đầy chờ mong vào cuộc sống học đường sau này.
Cuộc sống học đường tươi đẹp cứ thế mà bắt đầu.
Cố Đình Lan vốn có dung mạo xinh xắn, vẻ ngoài lại ngây thơ vô hại nên rất được các bạn học sinh nam nữ yêu mến.
Chẳng bao lâu, Cố Đình Lan đã kết giao được không ít bạn bè.
Trong số đó có không ít bạn nam theo đuổi nàng.
Nhưng sau khi biết nàng đã có vị hôn phu, thì một số người không cam tâm đã từ bỏ.
Điều này dẫn đến sức hút của Cố Đình Lan giảm đi một ít.
Bạn thân Ngụy Phương Linh nói với Cố Đình Lan: “Cậu không nên tiết lộ chuyện mình có vị hôn phu sớm như vậy. Như vậy, sức hút của cậu sẽ không giảm sút, có tư cách tranh đoạt danh hiệu hoa khôi của trường năm nay đấy."
Một nữ sinh không phải là bạn của hai người nghe được lời của Ngụy Phương Linh, chen miệng nói: "Thôi đi, cho dù cô ta không có vị hôn phu thì cô ta cũng không thể làm hoa khôi được. Hoa khôi năm nay vẫn sẽ là Triệu Tiểu Nhược học tỷ thôi.” "Triệu Tiểu Nhược?" Cố Đình Lan ngạc nhiên.
Sao tên của hoa khôi lại giống với người mà mình từng quen biết thế?
“Là chữ ‘tiểu’ lớn nhỏ ấy hả? Vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì hả?" Cố Đình Lan vội hỏi.
Nữ sinh đáp: “Đúng vậy.” Miệng Cố Đình Lan há hốc ra, hồi lâu không khép lại được.
Không thể nào?
Sao Triệu Tiểu Nhược có thể vào đại học được?
Hơn nữa lại còn học trên mình một khóa?
Cô ta rõ ràng giống mình lúc trước, đến một chữ bẻ đôi cũng không biết mà.
Vậy nên, hoa khôi của trường học chắc chắn không phải Triệu Tiểu Nhược mà mình quen, chỉ là trùng tên mà thôi.
Cố Đình Lan hoảng hốt bước ra cổng trường, Lương Hạ Niên đã đứng đợi nàng ở đó.
Thấy Cố Đình Lan bộ dạng như vậy, Lương Hạ Niên kinh ngạc, vội đưa tay giữ hai vai Cố Đình Lan, hỏi: "Em làm sao vậy? Có phải có ai bắt nạt em không? Có gì không vui, cứ nói ra đi, anh sẽ giúp em gánh vác.” Cố Đình Lan lắc đầu, ngơ ngác nói: “Hạ Niên, hoa khôi của trường chúng ta tên là Triệu Tiểu Nhược.” "Triệu Tiểu Nhược? Ai vậy?” Lương Hạ Niên không còn nhớ gì đến người phụ nữ đã gặp ở yến tiệc nhà Smith nữa. Với hắn, ngoại trừ Cố Đình Lan, thì những người phụ nữ khác đều chỉ như áng mây trôi, không để lại ấn tượng gì.
Cố Đình Lan nói: "Chính là cái người bạn của em đó. Chẳng phải anh nói cô ấy làm vũ nữ ở Bách Nhạc Môn sao? Em còn đang định khi nào sẽ đến Bách Nhạc Môn một chuyến, khuyên cô ấy đừng làm vũ nữ nữa mà đến nhà máy của gia đình chúng ta làm việc.” Lương Hạ Niên lúc này mới nhớ đến người phụ nữ mà mình thấy hôm vũ hội kia.
Hắn không khỏi cảm thán vị hôn thê của mình nhân hậu, thấy bạn mình lún xuống vũng bùn liền chìa tay kéo bạn lên.
"Anh nhớ ra rồi. Chờ khi nào anh có thời gian, anh sẽ cùng em đến Bách Nhạc Môn.” “Vâng.” Cố Đình Lan gật đầu, rồi lại lên tiếng: “Hôm nay em mới biết, hóa ra hoa khôi của trường lại trùng tên với bạn em.” “Chỉ là trùng tên thôi, đâu phải một người.” Lương Hạ Niên nói: “Hay là tối nay, anh đưa em đến Bách Nhạc Môn luôn nhé. Em có thể đến gặp bạn mình một chuyến, thế nào?” “Vậy thì tốt quá.” Cố Đình Lan vui vẻ gật đầu.
Lương Hạ Niên nhìn bộ dạng nàng cười tươi như hoa, trong lòng ngứa ngáy, cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên má Cố Đình Lan.
Hai gò má Cố Đình Lan ửng hồng, vô cùng ngượng ngùng, khiến Lương Hạ Niên càng thêm ngứa ngáy.
Bách Nhạc Môn là biểu tượng của Hải Thị, là nơi giải trí của các quý ông có tiền.
Đương nhiên, Bách Nhạc Môn không cấm nữ giới vào, chỉ là rất ít nữ khách lui tới nơi này thôi.
Lương Hạ Niên ôm chặt eo nhỏ của Cố Đình Lan, không để nàng rời khỏi mình nửa bước, để phòng vị hôn thê ngây thơ thiện lương của mình bị kẻ nào vô mắt làm phiền đến.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người đến ngồi ở một góc, mang rượu và nước lên.
Cố Đình Lan tò mò quan sát xung quanh, khung cảnh nơi này so với cảnh trong các vũ hội mà các gia đình thượng lưu tổ chức thì không khác nhau là mấy.
Cố Đình Lan nói suy nghĩ này của mình cho Lương Hạ Niên nghe.
Lương Hạ Niên cười nhẹ, không nói gì thêm, càng không định nói cho Cố Đình Lan biết, tất cả trước mắt chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Lương Hạ Niên gọi nhân viên phục vụ đến, nói: “Trong số các vũ nữ ở đây, có ai tên là Triệu Tiểu Nhược không?” Nhân viên phục vụ lắc đầu: “Không có, thưa ngài.” Cố Đình Lan nói: “Sao lại không có chứ? Một thời gian trước tôi còn thấy cô ấy mà? Ngay trong vũ hội do ông Smith tổ chức đó.” Nhân viên phục vụ suy nghĩ một chút rồi vẫn lắc đầu.
Lương Hạ Niên nói: “Gọi quản lý của các cô ra đây.” Nói rồi lấy ra một tờ tiền đưa cho nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ vui vẻ nhận tiền, không lâu sau đã gọi được quản lý đến.
“Thưa ngài, ở Bách Nhạc Môn của chúng tôi không có vũ nữ nào tên Triệu Tiểu Nhược cả.” Người quản lý nói.
"Vậy ca nữ thì sao?" Cố Đình Lan nhìn vào nữ ca sĩ đang biểu diễn trên sân khấu, hỏi.
Quản lý cũng lắc đầu.
Lương Hạ Niên nói: "Triệu Tiểu Nhược là tên thật của cô ấy, nếu vào Bách Nhạc Môn của các người, có lẽ đã dùng tên khác.” Quản lý nghĩ ngợi, điều này cũng không phải là không thể xảy ra.
Lương Hạ Niên lấy ra một xấp tiền đưa cho quản lý, nói: "Có thể cho chúng tôi gặp tất cả các vũ nữ và ca nữ ở đây không?” Quản lý nhìn xấp tiền kia, gật đầu: "Mời hai vị đi theo tôi."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận