Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 216: Tiểu sư thúc tiến vào game tận thế bảy (length: 7816)

Người đàn ông chần chừ một chút, vẫn là lên xe của Triệu Huyền.
Bất quá hắn lại xé áo ngoài của mình, đem hai tay hai chân của mình trói lại, còn lại quần áo vò thành một cục nhét vào trong miệng.
Hắn không ngồi ở ghế phụ cạnh Triệu Huyền mà là ngồi ở hàng sau, đồng thời dùng thùng mì ăn liền và hộp đồ ăn vặt ngăn giữa hàng ghế sau và hàng ghế trước.
Triệu Huyền nhíu mày.
Người này, thật không tệ.
Bất kể hắn có biến thành tang thi hay không, Triệu Huyền đều quyết định, muốn thu người này làm tiểu đệ của mình.
Người này vận khí cũng không tốt, không trở thành dị năng giả, mà là đang chuyển biến thành tang thi.
Vừa vặn, đã là buổi tối, trăng đã lên.
Hôm nay là trăng tròn, mặt trăng như một chiếc mâm bạc, sáng long lanh treo trên đỉnh đầu.
Ánh trăng viên mãn.
Triệu Huyền đem người đàn ông mắt đã tan rã, da trở nên xanh đen lôi từ hàng ghế sau xe xuống, ném dưới chân mình, một chân giẫm lên người đàn ông, bắt đầu tu luyện tinh thần luyện thể thuật.
Người đàn ông biến thành tang thi, tự nhiên cảm giác được áp chế đẳng cấp đến từ Triệu Huyền, hắn không dám nhúc nhích dù chỉ một cái.
Ánh trăng theo tinh thần luyện thể thuật dẫn dắt rót xuống, phần lớn vào cơ thể Triệu Huyền, một phần nhỏ theo chân Triệu Huyền vào cơ thể người đàn ông.
Sức mạnh ánh trăng tiến vào trong đầu người đàn ông, chữa trị phần thần trí gần như tán loạn của hắn, thi tinh trong đầu cũng bắt đầu lớn mạnh, cơ thể sụp đổ cũng nhận được một phần chữa trị.
Một đêm trôi qua, Triệu Huyền thu công, nhìn người đàn ông vẫn da xanh đen, nghĩ về sau không thể luôn tự mình luyện công rồi chuyền cho hắn chứ?
Dứt khoát biên một bộ công pháp đơn giản có thể hấp thu ánh nắng, ánh trăng, truyền thụ cho người đàn ông.
Nghĩ là làm.
Tiểu sư thúc từ tinh thần luyện thể thuật lấy ra mấy động tác, lại tự mình nghĩ thêm mấy động tác, biên tạo ra một bộ công pháp luyện thể.
Bộ công pháp này đương nhiên còn kém rất xa tinh thần luyện thể thuật, nhưng cũng coi như không tệ, dù sao cũng là do tiểu sư thúc tạo ra mà.
Nghĩ đến những võ công tâm pháp từng bị tiểu sư thúc cải biến trong thế giới võ hiệp.
Đều là tinh phẩm cả.
Người đàn ông cho là mình nhất định sẽ lại biến thành tang thi, trước khi mất tri giác, nghĩ rằng liệu mình có liên lụy đến người tốt đã cho mình đi nhờ xe hay không.
Không ngờ rằng, hắn vẫn có một ngày tỉnh táo.
"Ta không có biến thành tang thi? Ta là thành dị năng giả?" Người đàn ông kinh ngạc kêu lên.
Từ phía trước truyền đến tiếng cười khẽ: "Ngươi xem lại mình thế nào rồi hãy nói."
Người đàn ông nhìn về người vừa nói, đó là thanh niên đã cho mình đi nhờ xe, hắn vẫn đang lái xe, bất quá thùng hàng giữa ghế trước và sau đã không thấy, mà quần áo rách nhét trong miệng hắn cũng không còn.
Ánh mắt hắn ngước lên, nhìn thấy cảnh tượng trong kính chiếu hậu.
Đó là cái gì vậy?
Da màu xanh đen, đó không phải màu da của tang thi sao?
Người đàn ông đột ngột cúi đầu, chỉ thấy hai tay mình như móng vuốt khô quắt, đầu ngón tay dài chừng một tấc, lại còn màu đen nhánh.
Đặc điểm rõ ràng như vậy, chẳng lẽ mình thành tang thi, mà lại là tang thi có lý trí và ký ức.
"Ta, ta..."
Lại còn có thể nói chuyện!
Mình không giống bình thường như vậy, chẳng lẽ thành tang thi hoàng trong truyền thuyết?
"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Triệu Huyền cắt ngang suy nghĩ của hắn, "Muốn trở thành tang thi hoàng, ngươi còn kém xa lắm."
Người đàn ông xấu hổ, thế mà mình lại nói ra ý nghĩ đó.
"Nhưng ta, ta vẫn là tang thi. Ngươi mang theo ta rất nguy hiểm, hay là để ta xuống xe đi." Người đàn ông nói.
Triệu Huyền hỏi: "Ngươi tên gì?"
Người đàn ông: "Mễ Mãn Thương."
Triệu Huyền: "...Tên hay đấy."
Mễ Mãn Thương muốn gãi đầu, nhưng nhìn bộ móng tay đen dài kia, hắn lại bỏ tay xuống, nói: "Nhà ta ở nông thôn, cha ta đặt cho cái tên như vậy, đó là tâm nguyện lớn nhất của người nông dân."
Triệu Huyền: "Sau này ngươi là tiểu đệ của ta."
Mễ Mãn Thương: "Hả? Ngươi muốn tang thi làm tiểu đệ?"
Triệu Huyền thả ra uy áp của mình, uy áp mạnh mẽ khiến Mễ Mãn Thương suýt quỳ rạp xuống đất bái Triệu Huyền.
Triệu Huyền thu lại khí thế của mình.
Lúc này Mễ Mãn Thương mới có thể động, hắn hoảng sợ trừng mắt Triệu Huyền: "Ngươi, ngươi là tang thi hoàng?"
Triệu Huyền khinh thường bĩu môi: "Ta mới lười làm cái chức tang thi hoàng khổ cực chết đi được."
Mễ Mãn Thương: Nhưng ngươi còn lợi hại hơn cả tang thi hoàng!
Mễ Mãn Thương dù đã biến thành tang thi, đầu óc vẫn rất nhanh nhạy, nghĩ ra được vài điều, mở miệng nói: "Ta không triệt để biến thành tang thi chỉ biết ăn thịt người, là ngươi giúp ta?"
Triệu Huyền qua kính chiếu hậu cho Mễ Mãn Thương một cái nhìn tán thưởng: "Không sai."
Mễ Mãn Thương vô cùng cảm kích Triệu Huyền. Dù biến thành cái bộ dạng không ra người không ra quỷ này, nhưng hắn vẫn còn sống mà. Có thể sống, ai lại muốn chết chứ? Cùng lắm sau này sẽ trốn tránh mọi người một chút, mà tang thi chắc sẽ không công kích mình chứ?
"Cám ơn." Mễ Mãn Thương thực lòng cảm kích.
Triệu Huyền: "Ta chỉ cảm thấy người ngươi không tệ, muốn thu một tiểu đệ."
Mễ Mãn Thương vội nói: "Sau này ngươi là lão đại của ta. Ngươi bảo ta đi về phía đông, ta tuyệt không đi hướng tây. Ngươi bảo ta đuổi chó, ta tuyệt không đuổi gà."
Triệu Huyền cười tủm tỉm: "Vậy ta muốn ngươi giết người thì sao?"
Mễ Mãn Thương: "Người đáng giết ta sẽ giết."
Ngược lại rất có nguyên tắc.
Triệu Huyền lại hỏi: "Bảo ngươi ăn thịt người thì sao?"
Mễ Mãn Thương im lặng.
Triệu Huyền ha ha hai tiếng: "Yên tâm, ta không ăn thịt người. Thịt người chỗ nào ngon? Còn là nướng chín thịt biến dị thú ngon hơn một chút."
Mễ Mãn Thương thở phào nhẹ nhõm.
Mễ Mãn Thương tuổi không lớn lắm, mới hai mươi ba tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học chưa được một năm, đang làm ở một công ty lớn. Bạn gái của hắn là con gái của ông chủ công ty lớn này, Mễ Mãn Thương luôn bị người ta cho là kẻ dựa hơi, không ai để mắt đến.
Sau khi mạt thế đến, bố vợ tương lai của hắn chết, Mễ Mãn Thương cùng một vài nhân viên công ty và bạn gái lập thành một đội, cùng nhau hành động. Người trong công ty vốn đã xem thường hắn là kẻ dựa hơi, mà bản thân hắn lại không có dị năng, chỉ là người bình thường, lại càng bị đồng đội xem thường hơn.
Bạn gái hắn có dị năng, nghe những người khác nói xấu Mễ Mãn Thương nhiều, cũng dần chán ghét Mễ Mãn Thương, bỏ rơi hắn đi cùng với một dị năng giả khác trong đội.
Mà Mễ Mãn Thương vẫn còn trong đội ngũ, càng thêm khó xử khi giáp mặt bạn gái cũ cùng bạn trai hiện tại của cô.
Lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, bạn gái cũ cố ý để Mễ Mãn Thương bị tang thi cào bị thương.
Mà bạn trai hiện tại của cô lại lấy lý do để bảo vệ mọi người an toàn, đẩy Mễ Mãn Thương xuống xe.
Mễ Mãn Thương muốn nói không oán hận bạn gái cũ và đồng đội của mình là không thể nào, nhưng hắn không có ý định trả thù.
Đội ngũ này tuy có người có dị năng, nhưng thực lực cũng không mạnh, sống qua ngày cũng không dễ dàng, lại còn có những tính toán riêng. Dù hắn không đi trả thù thì những người đó cũng không sống được lâu trong mạt thế này.
"Ngươi ngược lại là rộng rãi đấy." Triệu Huyền liếc nhìn Mễ Mãn Thương, hắn thì không có rộng lượng như Mễ Mãn Thương, hắn còn muốn nhanh chóng tìm được ba người Kiều Lâm Na nữa.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận