Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 638: Tiểu sư thúc là cái hảo ca ca 9 (length: 7727)

Người quản lý dẫn Cố Đình Lan cùng Lương Hạ Niên vào phòng nghỉ của nhân viên phía sau sân khấu.
Cố Đình Lan và Lương Hạ Niên đến khá sớm, phần lớn các vũ nữ đều đang nghỉ ngơi. Hai người nhìn một lượt, không thấy Triệu Tiểu Nhược đâu.
Trở lại sảnh lớn, nhìn mấy vũ nữ đang hoặc đùa giỡn nói chuyện phiếm hoặc khiêu vũ, nhưng cũng không có ai là Triệu Tiểu Nhược.
Cố Đình Lan nói: "Chẳng lẽ Triệu Tiểu Nhược không ở Bách Nhạc Môn?"
Lương Hạ Niên: "Chắc là vậy. Hải Thị đâu chỉ có mỗi Bách Nhạc Môn là vũ trường, có lẽ nàng ở vũ trường khác."
Cố Đình Lan nói: "Vậy chúng ta đi vũ trường khác tìm Triệu Tiểu Nhược."
Lương Hạ Niên vội ngăn cản nàng: "Đừng đi, những nơi đó không giống như Bách Nhạc Môn, rất hỗn loạn, không phải chỗ nàng nên đến."
Cố Đình Lan nhíu mày: "Vậy ta phải làm sao để tìm Triệu Tiểu Nhược?"
Lương Hạ Niên nói: "Thế này, nàng cho ta địa chỉ của nàng, ta cho người đến nhà tìm."
Cố Đình Lan vội vàng nói địa chỉ nhà Triệu ở khu ổ chuột cho Lương Hạ Niên.
Ngày hôm sau, Lương Hạ Niên đến trường đón Cố Đình Lan, nói với nàng: "Nhà họ Triệu đã chuyển đi rồi, không còn ở khu ổ chuột nữa."
Cố Đình Lan ngẩn người một chút, mới nói: "Cũng phải, Triệu Tiểu Nhược đã có thể kiếm tiền, chắc chắn không ở lại khu ổ chuột đó nữa. Tiếc thật, như vậy là không tìm được bọn họ rồi."
Lương Hạ Niên an ủi Cố Đình Lan: "Nàng đã làm tròn nghĩa vụ bạn bè rồi, không cần phải mãi nghĩ đến họ. Tùy duyên thôi, biết đâu có ngày gặp lại. Lúc đó lại ra tay giúp đỡ cô ấy."
Cố Đình Lan gật đầu ừ ừ, kết quả mới gật được hai cái, động tác liền dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía trước.
"Sao vậy? Thấy gì à?"
Lương Hạ Niên quay đầu, nhìn theo hướng Cố Đình Lan, vẻ mặt cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Ở phía trước không xa, một cô gái trẻ mặc đồng phục nữ sinh đang ôm sách, đi vào trường học.
Vẻ ngoài đó...
Chẳng phải là người phụ nữ đã gặp trong buổi vũ hội ở nhà ông Smith sao?
"Triệu Tiểu Nhược!"
Cố Đình Lan kêu lên.
Hóa ra cô hoa khôi Triệu Tiểu Nhược trong miệng các bạn học, lại chính là Triệu Tiểu Nhược mà nàng biết!
Nghe thấy có người gọi tên mình, Triệu Tiểu Nhược nhìn theo, thấy Cố Đình Lan và vị hôn phu của nàng, khẽ ngẩn người rồi đi đến, lễ phép chào hỏi.
"Cố Đình Lan, lâu rồi không gặp! Cả Lương tiên sinh, thật vinh hạnh."
Mặt Cố Đình Lan đầy vẻ không thể tin: "Triệu Tiểu Nhược, sao nàng lại ở trường học?"
Triệu Tiểu Nhược cười mỉm: "Ta là học sinh của trường, đương nhiên phải ở trường học. Nàng là học sinh mới năm nay đúng không? Ta hơn nàng một lớp, là học tỷ của nàng."
Cố Đình Lan không thể chấp nhận sự thật này.
Nàng cho rằng người sống trong bùn lầy, vậy mà lại đứng ở độ cao ngang bằng nàng.
"Sao có thể? Nàng còn không biết chữ, làm sao có thể đi học?"
Triệu Tiểu Nhược vẫn cười tủm tỉm: "Không biết chữ thì có thể học mà, ta mất một năm để học hết kiến thức từ tiểu học đến trung học, cũng vất vả lắm đó."
Mình mất tận hai năm mới học xong những kiến thức đó.
Cố Đình Lan dâng lên cảm giác thua kém Triệu Tiểu Nhược.
Triệu Tiểu Nhược cười: "Ta còn có việc phải giải quyết, đi trước đây. Khi nào rảnh, ta sẽ tìm nàng tâm sự nhé."
Nói xong đi về phía chiếc xe đang dừng ở cửa, mở cửa xe, rồi ngồi vào trong.
Xe hơi chạy đi, chỉ để lại một vệt bụi mù.
Cố Đình Lan: "..."
Lương Hạ Niên nhíu mày, dường như hắn đã phán đoán sai lầm. Triệu Tiểu Nhược này không phải là vũ nữ, còn biết đọc sách, e là lai lịch không tầm thường.
Lương Hạ Niên mở miệng hỏi Cố Đình Lan: "Đình Lan, về thân thế gia cảnh của Triệu Tiểu Nhược này, nàng có biết gì không?"
Cố Đình Lan lắc đầu: "Ta chỉ biết cô ấy và anh trai nương tựa lẫn nhau mà sống, ở trong khu ổ chuột."
Lương Hạ Niên: "Nàng nói xem, liệu người này có cùng chung số phận với nàng?"
Cố Đình Lan: "Không, không thể nào?"
Lương Hạ Niên chặn một nữ sinh đang đi ngang qua, hỏi: "Vị bạn học này, em có biết Triệu Tiểu Nhược không?"
Nữ sinh thấy người hỏi mình là một công tử nhà giàu lịch lãm, tự nhiên là có gì nói nấy, gật đầu: "Biết, biết chứ. Triệu Tiểu Nhược à..."
Vừa hay, nữ sinh này cùng lớp với Triệu Tiểu Nhược, biết nhiều hơn một chút về chuyện của Triệu Tiểu Nhược.
"...Anh trai của Triệu Tiểu Nhược có quan hệ hợp tác với ông Smith của thương hội Mỹ...Triệu Tiểu Nhược tự mình mở một công ty, còn mở một nhà máy, chuyên sản xuất đồ trang điểm để bán. Hiện tại cái đồ trang điểm gọi là "Trú Nhan" đang nổi, chính là do công ty của Triệu Tiểu Nhược sản xuất ra..."
Cố Đình Lan và Lương Hạ Niên trợn mắt há hốc mồm, tinh thần chịu một cú sốc lớn.
Thì ra Triệu Tiểu Nhược không hề sa đọa, cô ấy tự mình gây dựng sự nghiệp, tự mình mở công ty.
Cô ấy ưu tú như vậy, không nói gì đến Cố Đình Lan, ngay cả so với Lương Hạ Niên, cũng còn xuất sắc hơn một chút.
Lương Hạ Niên chẳng qua là tiếp quản sản nghiệp của cha mẹ, còn người ta thì tự mình lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Ai cao ai thấp, nhìn là biết ngay.
Hai người nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy vị đắng nghẹn cổ họng.
Chuyện này đối với bọn họ mà nói, là một đả kích.
Đặc biệt là Cố Đình Lan, nàng tự cho mình là công chúa, trước kia những người đấu đá với mình chỉ là những con nha đầu nhà quê, nhưng ai ngờ đâu, con nha đầu nhà quê đã biến thành nữ hoàng. Vậy thì nàng, công chúa này làm sao có thể so được với nữ hoàng?
Cố Đình Lan cố gắng gượng cười: "Hóa ra Triệu Tiểu Nhược bây giờ lợi hại như vậy."
Lương Hạ Niên ôm lấy Cố Đình Lan, dịu dàng nói: "Trong lòng ta, nàng là tốt nhất, không ai có thể so sánh với nàng cả."
Cố Đình Lan cười cười, nhờ câu nói này mà tâm tình tốt hơn một chút, nhưng vẫn còn sa sút tinh thần.
Lương Hạ Niên thương tiếc không thôi, lên tiếng: "Hay là hai ngày nữa đi cùng ta đến Hàng Châu. Chị họ ta thành hôn, chúng ta đi chúc mừng, tiện thể giải sầu một chút ở Hàng Châu. Nàng chưa từng đến Tây Hồ phải không? Chúng ta có thể đi ngắm cảnh ở Tây Hồ."
Cố Đình Lan kéo khóe miệng cười: "Cũng được, ta rất muốn đến xem Tây Hồ. Trong thơ cổ có rất nhiều câu nói về Tây Hồ, cái gì mà "Không lạnh không ấm hoa thời, trang điểm Tây Hồ tựa Tây Thi", "Quần phương quá sau Tây Hồ hảo, lang tịch tàn hồng, phi phất mông lung. Liễu thùy thiên điều tẫn nhật phong", " Trường ức Tây Hồ. Tận nhật bằng lan can lâu thượng vọng: Sàn san lũ lũ ngư thuyền, đảo nhỏ chánh thanh thu"...Lúc đọc những bài thơ đó, ta đã muốn tận mắt ngắm nhìn Tây Hồ rồi."
Lương Hạ Niên nói: "Vậy thì chúng ta ở lại Hàng Châu vài ngày, đi ngắm cảnh Tây Hồ nhiều chút."
Cố Đình Lan: "Có điều ta vẫn còn phải đi học..."
Lương Hạ Niên: "Có thể xin nghỉ mà. Cùng lắm thì ta sẽ dạy bù cho nàng."
Cố Đình Lan: "Ừm..."
Ngày hôm sau khi đến trường, Triệu Tiểu Nhược nhớ tới việc hôm qua gặp Cố Đình Lan, quyết định đi tìm Cố Đình Lan để nói chuyện.
Bây giờ tâm kết của nàng đã được tháo gỡ, có điều nàng vẫn không có chút cảm tình nào với Cố Đình Lan.
Tìm Cố Đình Lan, tự nhiên là để khoe khoang.
Kết quả, vừa hỏi ra mới biết Cố Đình Lan đã xin nghỉ phép.
Triệu Tiểu Nhược: "..."
Cố Đình Lan sợ cô ta sao?
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận