Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 377: Tiểu sư thúc tiến vào khủng bố trò chơi 2 (length: 7649)

"Ta nghĩ, chắc mọi người ở đây đều thích xem phim kinh dị, nên mới bị trò chơi kinh dị để mắt tới."
Năm người còn lại kinh ngạc nhìn tiểu sư thúc, sau đó nhìn nhau.
Trương Vân mở miệng: "Tôi cũng thích xem phim kinh dị, trước đó tôi đang xem điện thoại trên giường ký túc xá, chiếu phim kinh dị. Phim vừa hết thì đột nhiên hiện ra hình ảnh thư mời, tôi tưởng là 'easter egg' của phim nên bấm vào."
Lý Nghiên: "Tôi cũng vậy."
Lưu Phương: "Tôi cũng..."
Hai nam sinh kia cũng đưa ra câu trả lời tương tự.
Năm người còn lại im lặng, một hồi lâu sau, Trịnh Hàng mới lại lên tiếng: "Sau này tôi không xem phim kinh dị nữa."
Tôn Hạo: "Chúng ta còn có sau này sao?"
Trương Vân vỗ vai hắn: "Sao lại nói những lời ủ rũ thế? Trò chơi còn chưa chính thức bắt đầu mà đã lùi bước thì làm sao đi đến cuối cùng được, vậy thì đúng là không còn cơ hội xem phim kinh dị nữa."
Tôn Hạo bị đánh một cái cũng không giận, thở dài.
Trương Vân nhìn về phía tiểu sư thúc: "Thấy cậu có vẻ có chủ kiến, hay là cậu làm đội trưởng của chúng tôi đi."
Tiểu sư thúc nhíu mày nói: "Ta cứ tưởng ngươi muốn làm đội trưởng."
Trương Vân ngoan ngoãn nói: "Tôi cũng muốn làm, nhưng bây giờ tôi không đủ năng lực. Tôi chỉ là một cô gái bình thường, thể lực kém, khi chạy trốn chỉ sợ sẽ cản trở mọi người, không giúp được gì. Tuy cũng có chút đầu óc, nhưng đầu óc của cậu cũng không tệ, hơn nữa thể lực của cậu lại có ưu thế."
Tiểu sư thúc khen một câu: "Ưu điểm lớn nhất của ngươi là biết lượng sức mình."
Những cô gái như này, trong trò chơi mới có thể đi xa hơn. Không biết vận may của cô nàng ra sao, nếu may mắn thì có lẽ cũng đi đến cuối cùng được.
Trương Vân hừ một tiếng, hỏi mọi người: "Mọi người thấy để Triệu Huyền làm đội trưởng thế nào?"
Những người khác liếc nhau, không ai phản đối.
Tuy trong lòng có chút không phục, nhưng đối mặt với một tình huống nguy hiểm không lường trước, bọn họ đều không biết phải làm thế nào, nên tự nhiên muốn có người đứng ra gánh vác.
Tiểu sư thúc hiểu rõ tâm tư của bọn họ, cũng không từ chối, nói: "Ta làm đội trưởng cũng được, nhưng nếu ta đã làm đội trưởng thì các ngươi phải tuyệt đối nghe theo ta, ta không muốn trong đội có tiếng nói thứ hai."
Trịnh Hàng có chút khó chịu nói: "Như vậy chẳng phải độc tài sao? Nếu nghe theo ngươi, lỡ ngươi bắt chúng ta đi chết thì chúng ta cũng đi à?"
Tiểu sư thúc liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt sắc bén khiến Trịnh Hàng không nhịn được rụt cổ lại.
Tiểu sư thúc nói: "Ta sẽ không để các ngươi đi chịu chết, các ngươi còn sống thì đội ngũ của chúng ta sẽ có thêm một phần sức mạnh đối phó nguy hiểm. Ta không ngu xuẩn đến mức lãng phí sức mạnh. Điều quan trọng nhất là chúng ta phải đồng lòng hợp sức vượt qua bảy ngày nguy hiểm này, nếu các ngươi có ý đồ gì thì làm ơn để sau bảy ngày rồi thể hiện."
Tôn Hạo kéo tay áo Trịnh Hàng, nói: "Cậu ta nói đúng đấy, giờ quan trọng nhất là phải bảo toàn tính m·ạ·n·g của chúng ta."
Trịnh Hàng kéo tay áo lại, khẽ nói: "Tôi biết rồi."
Bỗng nhiên, xe bus dừng lại.
Tài xế quay đầu một góc 180 độ, cười ha hả với mọi người: "Thị trấn Hòe Thụ đến rồi, xin mời các vị hành khách xuống xe."
Cảnh tượng k·i·n·h· d·ị này khiến Lý Nghiên và Lưu Phương đều sợ hãi kêu lên, Tôn Hạo cũng kêu theo.
Trương Vân và Trịnh Hàng thì sợ đến mặt trắng bệch, nhưng vẫn cắn chặt môi, không để mình phát ra tiếng động.
Tiểu sư thúc đáp một tiếng: "Biết rồi."
Rồi đứng dậy đi về phía cửa sau xe.
Năm người còn lại vội vàng theo sau, cùng tiểu sư thúc xuống xe bus.
Xe bus nổ máy, một làn khói đen xì rồi rời đi.
Mọi người không còn thấy bóng dáng xe bus, lúc này mới thở phào một hơi.
"Không ngờ tài xế lại là cái thứ đó!" Lưu Phương xoa n·g·ự·c, vẫn còn sợ hãi.
Trương Vân nói: "Thật ra chúng ta nên nghĩ ra rồi, trong trò chơi này npc, có ai là bình thường đâu."
Lý Nghiên và Lưu Phương đều sợ đến phát khóc, các nàng thích xem phim kinh dị cũng chỉ như Diệp Công thích rồng thôi, khi kinh dị thật sự xuất hiện trước mặt, các nàng không ngất đã là nhờ nhiều năm xem phim kinh dị rèn luyện được cái gan.
Tiểu sư thúc mở miệng nói: "Mới chỉ một npc quèn đã dọa các ngươi phát khóc rồi, vậy các ngươi làm sao sống sót ở trấn Hòe Thụ với toàn npc này trong bảy ngày?"
Lý Nghiên và Lưu Phương nín khóc, hai người ngẩng đầu nhìn biểu cảm của những người còn lại, nhanh chóng lau khô nước mắt, các nàng không muốn bị coi là kẻ gây cản trở.
Tiểu sư thúc lúc này mới gật gù nói: "Đi thôi, vào trấn."
Những người khác trong lòng đều run lên, hai chân bước đi không tránh khỏi run rẩy.
Tiểu sư thúc nói: "Mau chóng vào trong trấn tìm chỗ an toàn, cứ ở ngoài trấn chỉ phí thời gian. Nếu không vào Hòe Thụ trấn thì có khi lại vi phạm quy tắc trò chơi, trực tiếp bị đào thải."
Mọi người lúc này mới lấy hết can đảm, bước nhanh hơn, cùng tiểu sư thúc tiến vào trấn.
Đây là một thị trấn không lớn, toàn trấn chỉ có ba bốn trăm dân, phần lớn đều ở trong nhà, không có nhiều người ở bên ngoài.
Những người đang ở bên ngoài khi nhìn thấy nhóm sáu người tiểu sư thúc, đều có sắc mặt khó coi, vội tránh né, như tránh dịch vậy.
Trương Vân nói: "Mấy người này có vẻ không chào đón chúng ta, tôi còn tưởng bọn họ sẽ coi chúng ta là con mồi, đầy mong chờ chứ."
Lưu Phương mang chút hy vọng nói: "Có lẽ người trong thị trấn này đều là người bình thường, nguy hiểm không phải đến từ bọn họ."
Trịnh Hàng: "Cũng có thể."
Tôn Hạo nói: "Thị trấn nhỏ như vậy, không biết có khách sạn không?"
"Có, nhà ta là mở khách sạn." Một giọng nói vang lên bên cạnh bọn họ, dọa năm người trẻ tuổi giật mình, Lý Nghiên và Lưu Phương suýt nữa hét lên.
Mọi người nhìn theo hướng giọng nói, thấy một bé gái chừng mười bốn mười lăm tuổi đứng ở một bên, đang vẫy tay với họ.
Thái độ của cô bé không giống những người dân trong trấn, có vẻ rất nhiệt tình, khiến tiểu sư thúc và Trương Vân ánh mắt hơi lóe lên, rồi liếc nhau.
Nhưng mà cô bé nhìn khá nhỏ người, chỉ cao tầm 1m5, da vàng, gầy gò, trông rất yếu ớt, nếu đánh nhau với bất cứ ai trong số bọn họ thì người thiệt thòi chắc chắn là cô bé.
Trương Vân trong lòng tạm thời an tâm, mở miệng hỏi: "Cô bé, nhà cháu ở đâu?"
Cô bé chỉ vào sau lưng: "Đây là nhà cháu."
Mọi người: "..."
Hóa ra bọn họ đang đứng ngay trước cửa khách sạn sao?
Cô bé mở cửa, mời mọi người vào trong.
Bên trong khách sạn cũng mang phong cách giống với toàn thị trấn, đều mang phong cách những năm bảy tám mươi thế kỷ trước. Vừa vào là một cái giếng trời, ba mặt là các phòng, tầng một là phòng ngủ của chủ khách sạn, phòng bếp, phòng ăn, phòng chứa đồ và nhà vệ sinh, tầng hai thì là các phòng dành cho khách, đều là phòng đơn, mỗi phòng chỉ có một chiếc giường, trên trải ga giường in hoa lớn.
Tiểu sư thúc tùy tiện chọn một phòng đi vào, nhìn thấy chiếc tủ kê năm ngăn cũ kỹ, bình thủy, không nhịn được hỏi cô bé.
"Ở khách sạn của nhà cháu, có cần thư giới thiệu không?"
Cô bé ngơ ngác hỏi lại: "Thư giới thiệu là cái gì?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận