Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 509: Tiểu sư thúc tiến vào niên đại văn trò chơi 9 (length: 7579)

Đội trưởng đi đón người ở trấn trên, do sư thúc nhỏ trong nhà làm.
Lại có người trẻ trong thành muốn đến thôn của họ.
Đội trưởng dạo này bận quá, cả thôn chỉ có sư thúc nhỏ là nhàn nhất, nên đội trưởng giao luôn nhiệm vụ này cho sư thúc nhỏ.
Sư thúc nhỏ rời thôn, không đi theo đường núi xuống dốc như mọi khi mà rẽ sang hướng khác.
Hướng này là một vách núi thẳng đứng 90 độ, từ đỉnh núi xuống tới chân núi.
Trên đỉnh núi, có một dây leo quấn quanh một cây đại thụ, đầu dây leo kia buông thẳng xuống chân núi.
Không cần nói cũng biết, dây leo này là do Triệu Xuân Hạnh làm.
Đây là đường xuống núi riêng của Triệu Xuân Hạnh và những người khác, đi đường này có thể tiết kiệm ba tiếng.
Cách vài ngày, Triệu Xuân Hạnh lại mang con mồi từ đường này xuống núi, đem tới chợ đen giao cho đồng bọn rồi đổi lấy tiền.
Mấy người Triệu Xuân Mai sau khi luyện tập thể thao có chút hiệu quả, cũng đã theo Triệu Xuân Hạnh xuống núi mấy lần. Chỉ có Triệu Xuân Lan là không xuống núi, vì nàng nhát gan, không dám!
Sư thúc nhỏ vừa nắm dây leo, nhún mấy cái đã xuống đến chân núi.
Đoạn đường kế tiếp thì dễ đi hơn, chẳng mấy chốc đã đến trấn.
Còn sớm, chưa vội đi đón người trẻ. Sư thúc nhỏ vào quán cơm quốc doanh ăn một bữa no bụng rồi mới đi dạo trên phố tiêu cơm.
Trong tầm mắt lại thấy Chử Hồng Diễm, nàng bụng lớn, đi theo một phụ nữ trung niên, bộ dạng như một nha hoàn nhỏ.
Lỗ tai nghe thấy những người phụ nữ xung quanh bàn tán khe khẽ.
"Chậc chậc, cái Lâm Vĩ Hồng này lại mang bồ của Trương Toàn ra mua đồ ăn. Cô ta có thể nhẫn nhịn được việc người kia tồn tại cùng cái bụng kia sao?"
"Hết cách thôi, ai bảo cô ta không đẻ được. Trương Toàn đã ba mươi mấy tuổi rồi, lại không có một mụn con, không ly hôn với Lâm Vĩ Hồng, chỉ là đi tìm người phụ nữ khác để có con thôi, thế đã là có chút đối xử tốt với Lâm Vĩ Hồng rồi."
"Ôi, Trương Toàn dám ly hôn với Lâm Vĩ Hồng à? Anh trai của Lâm Vĩ Hồng là cấp trên trực tiếp của Trương Toàn. Vì quyền lợi trong tay, Trương Toàn cũng không có khả năng ly hôn."
"Đáng thương cho người phụ nữ mang thai kia."
"Đáng thương cái gì? Lên giường làm bồ của người khác, đúng là không biết xấu hổ."
"Đúng đó. Cô ta kiếm được món hời lớn rồi, Trương Toàn đưa cô ta từ nông thôn lên, lo cho cô ta một chân làm ở thành phố. Ngày nào không làm mà vẫn có lương, vậy mà không phải là kiếm được hời lớn à?"
"... "
Sư thúc nhỏ ngồi co vào một bên nghe mấy người phụ nữ buôn chuyện, hắn rốt cuộc cảm nhận được cái tính thích hóng hớt của Chân Diễn.
Haizzz, hết cách thôi, thời đại này không có gì giải trí, cũng chỉ có thể nghe chút chuyện buôn để giải sầu.
Mấy bà tám xì xào một lát rồi tản đi, sư thúc nhỏ lại tản bộ một chút rồi mới đi đến công xã trấn.
Trong sân công xã đứng mười mấy người trẻ tuổi, có người mặt lộ vẻ hưng phấn, mơ mộng về cuộc sống tương lai, nhưng phần lớn mặt mày đều lộ vẻ mờ mịt, còn có người thì lại không cam tâm.
Sư thúc nhỏ tìm cán bộ, báo tên thôn mình.
Cán bộ xem sổ sách, lớn tiếng gọi tên năm người: "Đậu Vân Thanh, Diêm Hàm Đỉnh, Lý Yến Trân, Tất Anh Mỹ, Hạ Huỳnh."
Năm người trẻ, ba nam hai nữ bước ra.
Người lớn nhất là hai mươi tuổi, là một nam thanh niên tên là Đậu Vân Thanh, người nhỏ nhất là một thiếu niên mười sáu tuổi, tên là Hạ Huỳnh.
Trừ Hạ Huỳnh, những người còn lại đều có vẻ mặt không tình nguyện, xem ra đều là con cái bị ép về nông thôn.
Cán bộ chỉ vào sư thúc nhỏ: "Đây là người của thôn Thanh Sơn tới đón các người, các người đi theo cậu ấy đi thôi."
Năm người dạ một tiếng, khom người chào rồi đi về phía sư thúc nhỏ.
Đậu Vân Thanh là anh lớn của nhóm, thay mặt hỏi chuyện sư thúc nhỏ: "Đồng chí, xin hỏi cậu tên gì?"
Sư thúc nhỏ: "Tôi tên Triệu Huyền."
Triệu Huyền? Cái tên này nghe sao mà không hợp với phong cách nông thôn vậy.
Mà người này da dẻ trắng nõn, gầy yếu như vậy, lẽ nào cũng giống bọn họ là thanh niên trí thức xuống nông thôn sao?
Đậu Vân Thanh: "Cậu là tiền bối của bọn tôi hả?"
Sư thúc nhỏ: "Không phải, tôi là người lớn lên ở thôn Thanh Sơn."
Năm người đều kinh ngạc: Người trong thôn ai cũng xinh trai đẹp gái vậy sao? Vậy thì là một nơi phong thủy bảo địa nào vậy trời?
Sư thúc nhỏ hỏi: "Mọi người ăn cơm trưa chưa?"
Năm người gật đầu.
Sư thúc nhỏ lại hỏi: "Vậy mọi người có mang lương khô không?"
Năm người lắc đầu.
Sư thúc nhỏ: "Đi thôi, trước tôi đưa mọi người ra quán cơm quốc doanh."
Cô gái tên Lý Yến Trân bị vẻ ngoài của sư thúc nhỏ thu hút, cảm thấy rất có thiện cảm, nhân cơ hội hỏi chuyện với sư thúc nhỏ.
"Đến quán cơm quốc doanh làm gì ạ?"
Sư thúc nhỏ: "Mua chút lương khô mang đi đường mà ăn chứ. Chúng ta về thôn phải đi hết bốn tiếng đồng hồ, à mà, mấy người lần đầu đi xa thế này, chắc chỉ sợ mất còn lâu hơn nữa đó. Đến thôn chắc không có cơm tối ăn đâu, phải chuẩn bị chút trước đã."
"Bốn tiếng á?" Năm người kinh hô, "Còn phải đi bộ nữa hả?"
"Không có xe bò à?" Cô gái Tất Anh Mỹ hỏi, cô mang nhiều hành lý nhất. Cô còn tưởng người trong thôn đến đón bọn họ, sẽ có xe bò cho bọn họ ngồi, hành lý cũng để trên xe bò được.
Sư thúc nhỏ: "Đường núi dốc lắm, xe bò không đi được."
Tất Anh Mỹ sắp khóc tới nơi, bốn người kia cũng khó coi mặt mày.
Hành lý bọn họ mang theo cũng không ít.
Vác hành lý nặng vậy đi bộ bốn tiếng đồng hồ...
Cả năm người đều nghĩ đến chuyện bỏ cuộc nửa đường.
"Đi thôi." Sư thúc nhỏ nói với năm người.
"Thì là, anh có thể giúp tôi cầm bớt hành lý không?" Tất Anh Mỹ lộ vẻ mặt đáng thương yếu ớt nhìn sư thúc nhỏ.
Sư thúc nhỏ thẳng thừng từ chối: "Không được, tôi sức yếu, không có sức giúp cô xách hành lý."
Năm người: "..."
Tất Anh Mỹ: "Nhưng tôi sức cũng không được tốt cho lắm, tôi lại còn là con gái nữa. Còn anh thì lại là con trai mà..."
Sư thúc nhỏ: "Chủ tịch nói rồi, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời."
Năm người: "..."
Lý Yến Trân lập tức hết sạch thiện cảm đối với sư thúc nhỏ.
Sư thúc nhỏ bước đi vài bước, quay lại nói với năm người vẫn chưa nhúc nhích: "Còn không mau theo kịp."
Năm người hết cách, đành phải xách hành lý của mình đi theo sư thúc nhỏ.
Ba chàng trai thấy hành lý của Tất Anh Mỹ đúng là nhiều, bèn giúp cô một tay gánh bớt một phần.
Tất Anh Mỹ hối hận quá, biết vậy đã không mang nhiều đồ thế về nông thôn.
Ra quán cơm quốc doanh mua bánh bao xong, năm người cùng sư thúc nhỏ rời khỏi trấn.
Đi gần bảy tiếng đồng hồ, họ mới tới được thôn Thanh Sơn.
Trên đường, một đám người dừng lại nghỉ ngơi rất nhiều lần, cuối cùng phải lết xác với đôi chân gần như tàn phế mới đến được thôn Thanh Sơn.
Vừa vào đến thôn, mấy người đã ngã gục xuống đất, không thể nhấc mình lên được nữa.
Thật ra chuyện này, trước đây đã xảy ra hai lần rồi, đó là lúc những người trẻ xuống nông thôn trước đó đến.
Đội trưởng và dân làng đều có kinh nghiệm rồi.
Đội trưởng mang theo mấy người dân trong thôn cùng những người thanh niên xuống nông thôn trước kia đợi ở đầu làng, đưa năm người mới tới về khu nhà của họ.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận