Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 709: Tiểu sư thúc: Dứt khoát chính mình làm trò chơi (length: 8100)

Triệu Huyền không rõ, đối với vợ chồng nhà Chử mà nói, chỉ cần thân thể Chử Ngạn là con trai của họ là được. Chỉ cần dòng máu của họ có thể kéo dài tiếp là được, mặc kệ linh hồn bên trong thân thể kia là ai.
Hơn nữa, bọn họ cảm thấy đứa con trai hiện tại này so với trước kia tốt hơn rất nhiều.
Ngoan ngoãn hiểu chuyện, thành tích học tập cũng tốt, không gây tai họa cho bọn họ, còn làm cho họ nở mày nở mặt.
Bọn họ điên mới đổi hai linh hồn về chỗ cũ.
Thái độ của hai người này khiến cho Triệu Huyền vô cùng tuyệt vọng.
Đó có thể là cha mẹ ruột của hắn!
Vậy mà đơn giản từ bỏ hắn như vậy.
Từ nhỏ hắn đã không có tình thương của cha mẹ, đối với tình thân là rất chờ mong.
Nhưng lựa chọn của vợ chồng nhà Chử này đã phá hủy hoàn toàn sự mong đợi của Triệu Huyền.
Vì thế, đứa trẻ này tuyệt vọng đến mức lựa chọn tự sát!
Tiểu sư thúc thở dài!
Xã hội hiện giờ làm gì cũng yêu cầu có chứng cứ, chỉ có làm cha mẹ là không cần.
Mà chính vì không cần nên rất nhiều người làm cha mẹ đều không đạt tiêu chuẩn.
Vợ chồng nhà Chử đâu chỉ không đạt tiêu chuẩn, bọn họ căn bản không xứng làm cha mẹ.
Tiểu sư thúc ở bên cạnh t·h·i t·h·ể vừa quan sát linh hồn còn đang ngơ ngác, chưa tới bảy ngày, nhân viên địa phủ còn chưa tới mang đi linh hồn hắn.
Tiểu sư thúc rót vào linh hồn một tia công đức.
Tia công đức này có thể giúp cho linh hồn kiếp sau đầu thai tâm tưởng sự thành, có cha mẹ trưởng bối yêu thương hắn.
Sau đó, tiểu sư thúc đưa linh hồn vào địa phủ thế giới này.
Sau đó nữa, hắn dùng linh hỏa đốt t·h·i t·h·ể thành tro, dùng một bình ngọc đựng lại.
Chờ hai ngày nữa khi đi đến mộ của cha mẹ Triệu gia, sẽ chôn bình tro cốt này cạnh mộ hai người.
Sau đó, tiểu sư thúc theo ảnh chụp của Triệu Huyền, trang điểm cho mình, điều chỉnh ngũ quan đến giống hệt ngũ quan của Triệu Huyền.
Về phần vóc người, cái này không có cách nào.
May mà, Triệu Huyền luôn ở trong nhà buồn bực.
Trước kia nửa năm đều trốn ở nhà ghi chép, bây giờ hắn tiếp tục ở nhà, người khác cũng không ngạc nhiên.
Một thời gian nữa, hắn lại ra ngoài, xuất hiện trước mắt mọi người, thì nói dạo này mình giảm cân có hiệu quả, hàng xóm quen biết chắc không nghi ngờ.
Tiểu sư thúc cứ như vậy thay thế thân phận của Triệu Huyền.
Có tinh não, còn có kỹ thuật hacker hàng đầu, tài khoản ngân hàng, tài khoản thanh toán bảo của Triệu Huyền trước mặt tiểu sư thúc đều hoàn toàn bị mở ra.
Có điều đứa trẻ này thật sự quá nghèo.
Vốn dĩ vợ chồng nhà Triệu để lại mười vạn tiền tiết kiệm cho con, nhưng “Triệu Huyền” nửa năm không ra khỏi cửa, cũng không kiếm tiền, mười vạn tệ bị hắn xài đến mức chỉ còn lại năm vạn.
Sau đó Triệu Huyền vốn là con nhà giàu, tiêu tiền không biết tiết kiệm, ra đường toàn đi taxi, không biết đi xe bus để tiết kiệm tiền.
Bởi vậy năm vạn tệ còn lại cũng bị hắn tiêu hết.
Hiện tại tài khoản ngân hàng của Triệu Huyền chỉ còn lại có mười tệ, mà tiền mặt, cũng chỉ có hai trăm… Có thể cầm cự mấy ngày?
Thảo nào đứa trẻ này chọn tự sát.
Tiểu sư thúc kia thì mồ hôi nhễ nhại, ai, chuyện thứ nhất hiện tại lại là kiếm tiền.
Ngươi bảo chuyển tiền từ tài khoản những người c·h·ế·t kia qua hả?
Đó là một cách, nhưng vấn đề là trong lúc đó phải chuyển qua chuyển lại ở nhiều tài khoản ngân hàng khác nhau, quá trình lại quá phiền phức rườm rà.
Thay vì thế này, chi bằng làm cái phần mềm nhỏ bán để kiếm tiền.
Đối với tiểu sư thúc, viết một phần mềm nhỏ cũng chỉ là chuyện trong vài phút.
Cũng may nhà Triệu có máy tính, là loại máy tính để bàn cồng kềnh, màn hình lại là loại có một cục lồi to phía sau, tốc độ khởi động chậm đến mức muốn mắng người, mất trọn vẹn bảy tám phút, mới khởi động xong.
Chắc chắn là quá nhiều virus.
Vậy thì g·i·ế·t đ·ộ·c trước đã.
Tiểu sư thúc trên bàn phím gõ gõ một trận, một chương trình diệt virus đã hoàn thành.
Bắt đầu diệt virus, sau đó khởi động lại máy tính.
Lần này tốc độ nhanh hơn nhiều.
Chỉ hơn một phút, máy tính đã khởi động xong.
Đây còn là do cấu hình của máy tính quá kém.
Tiểu sư thúc cũng không làm chương trình phần mềm nào khác, trực tiếp gửi phần mềm diệt virus này cho mấy công ty phần mềm uy tín mà hắn tìm được trên m·ạ·n·g.
Hắn xem phần mềm diệt virus này như nước cờ đầu, làm quà tặng cho mấy công ty phần mềm kia.
Nếu bọn họ tinh mắt, sẽ chủ động liên hệ với tiểu sư thúc.
Làm xong tất cả, tiểu sư thúc lướt m·ạ·n·g tìm tiểu thuyết, muốn xem thử tiểu thuyết m·ạ·n·g ở thế giới này có cái nào hay.
Đáng tiếc, nền tảng tiểu thuyết m·ạ·n·g ở thế giới này vừa mới thành lập, số người viết tiểu thuyết trên m·ạ·n·g còn không nhiều, lại càng không có tác phẩm tinh túy nào.
Về phần trò chơi, trò chơi trong nước rất í·t, hiện giờ đa số người chơi game đều là game nhập từ Bổng t·ử quốc và Phiêu Lượng quốc.
Có lẽ cũng chính là cái game nhập từ Bổng t·ử quốc kia, hình ảnh thì rất thô ráp nhưng lại thu hút rất nhiều người chơi.
Mà những game hiện tại đều phải thu phí, không thì thuê tháng thì phải mua thẻ.
Tóm lại là đều phải tốn tiền.
Tiểu sư thúc hiện tại chỉ còn lại hai trăm tệ, làm sao có thể lại dùng tiền chơi loại game thấp kém đối với hắn này được?
Cũng chỉ vì ngành công nghiệp game của thế giới này không phát triển nên các game thủ mới giống như người quê trầm mê vào loại game thấp kém này.
Thật là quá đáng thương!
Hay là nên cứu vớt những game thủ ở thế giới này nhỉ?
Tiểu sư thúc xoa cằm, trong đầu đã bắt đầu phác thảo bối cảnh trò chơi.
Tiểu sư thúc cảm thấy trước hết nên làm một game có đặc sắc của Chủng Hoa quốc.
Vậy nên, là làm game võ hiệp hay là game tiên hiệp đây?
Đối với game võ hiệp, cái đầu tiên mà tiểu sư thúc nghĩ đến chính là game « kiếm hiệp tình duyên ba » mà hắn thích nhất.
Còn về game tiên hiệp, tiểu sư thúc cái đầu tiên nghĩ đến là cái game « t·h·iên hạ ba » mà hắn chơi đầu tiên ở thế giới thứ nhất kia.
Sao kiểu gì cũng là "Ba" vậy?!
-_-|| mồ hôi!
Tiểu sư thúc lau đi giọt mồ hôi không tồn tại, tiếp tục suy nghĩ về bối cảnh trò chơi.
Hắn quyết định làm một game tiên hiệp.
Bối cảnh thì, dùng bối cảnh của thế giới tiên hiệp mà hắn từng đến.
Ở thế giới kia, hắn còn bái sư phụ.
Sư phụ này là một người thật đáng yêu, đúng là "Ngự kiếm cưỡi gió đến, trừ ma giữa trời đất. Có rượu vui tiêu d·a·o, không rượu ta cũng điên. Một hơi cạn sông lớn, lại uống thôn nhật nguyệt. Ngàn chén say không ngã, duy ta t·ửu kiếm tiên" đó mà!
Ừ, hắn muốn hoàn nguyên sư phụ một cách hoàn hảo, để cho mọi người ở thế giới này cũng mở mang kiến thức về phong thái của Túy đạo nhân.
Còn có các sư huynh của hắn, những sư huynh đệ của hắn trong môn phái, những người mà hắn gặp đủ mọi loại khi đi du lịch...
Đều là những người phong thái bất phàm.
Tiểu sư thúc nghĩ, liền mở phần mềm vẽ đồ, trước hết dùng máy tính phác họa lại hình tượng của những người kia trong ký ức.
Với kỹ thuật của tiểu sư thúc, những bản thiết kế nhân vật đều sinh động như thật, hơn nữa còn thể hiện được khí chất phong thái của mỗi người.
Sau đó, tiểu sư thúc bắt đầu vẽ đồ bối cảnh.
Hiện tại hắn đang hăng máu, không dừng lại được.
Cứ như vậy mà vẽ, ba ngày trôi qua.
Bản thiết kế nhân vật vẽ xong hết, bản đồ cảnh quan cũng hoàn thành được một nửa, lúc này máy tính bị quá tải mà tắt, tiểu sư thúc mới ra khỏi công việc ăn không ngon ngủ không yên này.
Người tu chân chính là có chỗ tốt này, ba ngày không ăn không uống không ngủ, hoàn toàn không thành vấn đề!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận