Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 571: Tiểu sư thúc là đạo sĩ 3 (length: 7824)

Chàng công tử trẻ tuổi cùng Sở đại bạn ở lại đạo quán của tiểu sư thúc mấy ngày, sau đó có một đội người đến đón chàng công tử.
Người dẫn đầu là một người đàn ông có làn da ngăm đen, trên trán có một vết hình trăng lưỡi liềm.
Không ai khác chính là Bao đại nhân.
Bao đại nhân vừa thấy chàng công tử đã quỳ xuống dập đầu với hắn.
Chàng công tử, cũng chính là hoàng đế, đích thân đỡ Bao đại nhân đứng dậy, thái độ hết sức hiền hòa.
Quả không hổ là hoàng đế “nhân đức”.
Tiểu sư thúc tránh vào phòng mình, đợi đến khi Sở đại bạn gõ cửa, hắn mới từ trong phòng bước ra.
Tiểu sư thúc chắp tay kiểu đạo gia với hoàng đế, người xuất gia không cần quỳ lạy hoàng đế.
Hoàng đế hòa nhã cảm tạ tiểu sư thúc, để lại cho tiểu sư thúc khá nhiều bạc rồi dẫn người rời đi.
Tiểu sư thúc nhìn số bạc kia, thản nhiên cất đi.
Trong đạo quán nhỏ này, hắn tự cung tự cấp, hầu như không cần đến tiền bạc.
Tối hôm đó, tiểu sư thúc đã biết Bao đại nhân dùng long đầu trát tra một hoàng thất dòng họ, nghe nói dòng họ hoàng thất kia muốn giết chết hoàng đế, muốn tự mình lên ngôi. Đáng tiếc âm mưu bất thành, hoàng đế có cát nhân thiên tướng, bị đuổi giết nhưng vẫn có thể an toàn đào thoát.
Những tin tức này là do một con nhện tinh truyền về.
Con nhện tinh này khi lão đạo sĩ còn tại đã có linh trí, cùng lão đạo sĩ tu hành nhiều năm, đạo pháp rất cao thâm.
Nó rất thích sự phồn hoa của xã hội loài người, bất quá nó biết mình là yêu tinh, tùy tiện gia nhập vào đây, bại lộ thân phận sẽ mang đến phiền phức cho mình.
Vì thế đến nay nó chưa hóa thành hình người, chỉ thu nhỏ nguyên hình của mình rồi len lỏi vào nhà người ta, núp ở một góc nghe ngóng chuyện bát quái.
Ai sẽ để ý một con nhện nhỏ trong nhà chứ?
Hoàng đế cùng Bao đại nhân không bao lâu liền về kinh, nơi này khôi phục sự bình tĩnh.
Khu vực đạo quán nhỏ tọa lạc không cách kinh thành bao xa, nằm trên con đường tất yếu phải đi qua để vào kinh thành, bởi vậy dù hoàng đế rời đi, các trấn dưới núi vẫn náo nhiệt không kém.
Mỗi vài ngày, nhện tinh sẽ truyền về một vài tin tức, tiện thể để tiểu sư thúc giết thời gian.
Tiểu sư thúc không phải không muốn rời khỏi đạo quán nhỏ, nhưng hắn có một loại cảm giác, đạo quán nhỏ này không chỉ thu hút hoàng đế, mà còn có nhiều người khác sẽ đến.
Hắn chỉ cần ở trong đạo quán nhỏ chờ đợi, sẽ gặp được không ít nhân vật trong các vở kịch.
Hôm nay, trong đạo quán của tiểu sư thúc có ba mẹ con đến.
Một phụ nữ trẻ tuổi dẫn theo hai đứa trẻ đến đạo quán nhỏ của tiểu sư thúc xin tá túc.
Phụ nữ này nói là trẻ tuổi, tuổi nàng ta không quá hai mươi mấy tuổi, nhưng nhìn bề ngoài lại giống ba mươi mấy tuổi.
Hai đứa trẻ gầy gò nhỏ bé, tuổi tác và vẻ ngoài cũng không tương xứng.
Đứa trẻ gần mười tuổi trông chỉ như bảy tám tuổi.
Người phụ nữ lấy ra bánh bột ngô, chia cho hai đứa trẻ.
Bánh bột ngô rất cứng, màu sắc cũng vô cùng khó coi, ăn vào miệng, hương vị khó mà nuốt trôi.
Bất quá hai đứa trẻ hẳn đã quen, không hề có vẻ khó nuốt chút nào.
Tiểu sư thúc thấy họ đáng thương, bèn đem nửa nồi canh xương hầm còn lại, thêm chút rau dại, bưng cho ba mẹ con.
Hai đứa trẻ ngửi thấy mùi thịt, nước miếng ào ào chảy xuống.
Cầm bát lên liền ừng ực ừng ực uống.
Người phụ nữ cũng không chịu nổi mùi hương ấy, ăn một chén canh thịt to.
Người phụ nữ cùng hai đứa trẻ nhìn tiểu sư thúc như nhìn ân nhân cứu mạng, ánh mắt tràn đầy sự cảm kích.
Người phụ nữ cũng sẵn lòng mở miệng kể cho tiểu sư thúc nghe về chuyện của mình.
Người phụ nữ nói mình họ Tần, mang hai đứa trẻ vào kinh thành tìm tướng công.
Nàng nghe trong lời người đồng hương nói tự gia tướng công trúng trạng nguyên.
Tướng công nàng họ Trần.
Tiểu sư thúc biết người phụ nữ này là ai.
Đại danh đỉnh đỉnh a!
Tiểu sư thúc mở miệng hỏi: "Tướng công nhà ngươi có phải tên là Trần Thế Mỹ không?"
Người phụ nữ, cũng chính là Tần Hương Liên kinh ngạc: "Tiểu đạo trưởng biết tướng công nhà ta sao?"
Tiểu sư thúc nhìn Tần Hương Liên thở dài, làm ra vẻ thương hại không đành lòng nói.
Tần Hương Liên trong lòng chỉ cảm thấy không tốt, liên tục cầu xin tiểu sư thúc nói cho nàng biết tin tức của Trần Thế Mỹ.
Tiểu sư thúc giả vờ nửa ngày, mới thở dài nói: "Thôi, nói cho ngươi biết cũng được, chỉ là đại tẩu phải chuẩn bị tinh thần."
Nói rồi kể chuyện Trần Thế Mỹ trở thành phò mã cho Tần Hương Liên nghe.
Tần Hương Liên như bị sét đánh, hồi phục lại thì oà khóc.
Tiểu sư thúc ở một bên yên lặng đợi Tần Hương Liên khóc đủ, mới mở miệng hỏi: "Đại tẩu định làm thế nào?"
Tần Hương Liên lau nước mắt, nói: "Ta muốn đi tìm tướng công, ta là chính thê của hắn, vì hắn sinh một đôi con, hắn không thể không quản chúng ta. Công chúa thì sao? Nàng ta sau khi vào cửa Trần gia, cũng chỉ có thể làm thiếp, phải dâng trà cho ta, người vợ cả này."
Vị này tâm khí cũng không nhỏ đấy.
Công chúa dâng trà cho nàng?
Nghĩ cũng thật hay.
Tiểu sư thúc: "Đó là công chúa!"
Tần Hương Liên: "Công chúa thì sao? Cũng có thể cướp chồng của người khác sao?"
Tiểu sư thúc: "Vấn đề là công chúa không biết Trần Thế Mỹ ở thôn quê đã thành thân, hẳn là phu quân ngươi lừa gạt công chúa và hoàng thượng. Tội khi quân này có thể bị diệt cả cửu tộc đó. Ngươi và con ngươi đều nằm trong cửu tộc của Trần Thế Mỹ, bao gồm Tần gia của ngươi thuộc thê tộc của Trần Thế Mỹ, cũng nằm trong cửu tộc. Ngươi muốn cả Tần gia bị diệt cả nhà sao?"
Tần Hương Liên sợ hãi.
Nàng chỉ là một người phụ nữ nông thôn, không có bao nhiêu kiến thức.
Nàng chỉ muốn phu quân thành trạng nguyên, nàng và các con có thể có cuộc sống tốt hơn, chưa bao giờ nghĩ đến việc nếu Trần Thế Mỹ phạm sai lầm, nàng cũng sẽ bị liên lụy theo.
"A? Vậy ta phải làm sao bây giờ? Kia, kia là phu quân của ta mà, ta không thể đem phu quân của mình cho công chúa được sao? Còn hai đứa con của ta, bọn chúng không thể không có cha a! Chúng ta dọc đường đã tiêu hết tiền bạc, cũng không thể chết đói chứ?"
Tần Hương Liên bối rối, vô cùng bối rối.
Tiểu sư thúc: "Ngươi có thể bí mật liên hệ với phu quân ngươi, xem xét trên tình nghĩa hai đứa con là con ruột của hắn, có lẽ phu quân ngươi sẽ an bài cuộc sống sau này cho các ngươi. Nhưng tiền đề là ngươi phải đảm bảo với phu quân ngươi, ngươi sẽ không cùng các con xuất hiện trước mặt công chúa, khiến công chúa biết Trần Thế Mỹ từng cưới vợ sinh con. Nếu không vì che giấu tội khi quân của mình, Trần Thế Mỹ rất có thể sẽ ra tay với các ngươi."
Tần Hương Liên nói: "Tướng công sao có thể giết chúng ta, Đông ca và Xuân muội là con ruột của hắn mà."
Tiểu sư thúc: "Tiền đồ giàu sang cùng với tính mạng của mình, so sánh với hai đứa con, cái nào quan trọng hơn? Con có thể sinh lại, tính mạng chỉ có một."
Tần Hương Liên sững sờ hồi lâu, nghiến răng nói: "Nếu hắn thật muốn giết chúng ta, ta liền đến quan phủ tố cáo hắn, kéo hắn cùng nhau chết."
Tiểu sư thúc: "Ngươi nhẫn tâm con ngươi cũng chết theo sao?"
Tần Hương Liên nói: "Ta cùng Trần Thế Mỹ ly hôn, làm cho các con đoạn tuyệt quan hệ với hắn, như vậy sẽ không bị hắn liên lụy chứ?"
Tiểu sư thúc: "Sẽ không. Bất quá, ngươi chắc chắn các con ngươi sẽ không hận ngươi chứ? Ngươi chính là đã hại chết cha ruột của bọn chúng đấy?"
Tần Hương Liên: "..."
Tần Hương Liên nức nở: "Vậy ta phải làm như thế nào?"
Tiểu sư thúc: "Làm như thế nào ư? Tùy vào ngươi thôi."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận