Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 418: Tiểu sư thúc là thứ tử 9 (length: 7763)

"Vậy ngươi cứ dồn hết tâm trí vào việc học đi."
Giả Hoàn mặt mày ủ rũ: "Dù có dồn hết vào sách vở, cũng có học được cái gì đâu. Ngươi xem môi trường học ở gia học này đi..."
Tiểu sư thúc nghe vậy thở dài, gia học của Giả gia thật không phải là nơi có thể học được kiến thức.
Nhưng Giả Chính cũng không thể chỉ vì con thứ mà mời thầy riêng.
Giả Hoàn lại không có may mắn như Giả Lan, có một người mẹ biết chữ, có thể dạy hắn học hành.
Tiểu sư thúc nghĩ đến mấy thầy giáo của đám tiểu đệ dưới trướng.
Thầy giáo này là một tú tài ở kinh thành.
Vị tú tài này học vấn không tệ, nhưng liên tiếp mấy kỳ thi hương đều gặp phải chuyện ngoài ý muốn, không phải nhà có người qua đời thì cũng là bản thân ốm đau, nên không thể tham gia thi hương, mười mấy năm trôi qua vẫn cứ là tú tài, không thi đậu cử nhân.
Nhà vị này lại nghèo khó, nhiều năm đèn sách tiêu tốn hết tiền của gia đình. Để nuôi gia đình, tú tài này phải dạy mấy học sinh, kiếm tiền nuôi sống, chờ đợi một kỳ thi hương.
Chỉ là người học hành ở kinh thành nhiều lắm, khá nhiều người ở nơi khác tới kinh thành không dư dả tiền bạc, liền sẽ tìm đến mấy trường học làm thầy hoặc trực tiếp đến phủ nào đó dạy học sinh.
Tú tài lại không phải cử nhân, so với người khác, hắn thiếu tính cạnh tranh.
Nhà giàu không tìm tú tài dạy con cái, nhà nghèo lại không có tiền cho con đi học. Bởi vậy, tú tài tự mình tung tin muốn dạy học nhưng chẳng ai đến tìm.
Tiểu sư thúc thông qua Tề Đại biết được chuyện của vị tú tài này, bảo Tề Đại đi dò hỏi phẩm hạnh và tài học của tú tài, sau đó mời tú tài về tiểu viện dạy đám tiểu đệ đọc sách.
Tiểu sư thúc nghe hai buổi học, thấy tài học của tú tài đúng là không tệ, hơn nữa rất biết cách dạy trẻ.
Tiểu sư thúc nhìn Giả Hoàn: "Ngươi thật sự nghiêm túc muốn học?"
Giả Hoàn gật đầu: "Ta muốn sau này có được công danh, tốt nhất là có thể thỉnh phong cho di nương."
Giờ đây Giả Hoàn không còn bị Vương phu nhân ép buộc chép kinh phật mà vặn vẹo tính tình, không còn như mèo con ủ rũ, hắn còn có ước mơ của riêng mình. Tiểu sư thúc có ấn tượng không tệ với người em trai hèn mọn này, nên quyết định giúp hắn một tay.
"Như vậy đi, ta giới thiệu cho ngươi một thầy giáo, hắn tuy là tú tài, nhưng tài học thực sự không tồi." Tiểu sư thúc nói, "Ta quen một người, em trai của người đó đều đang theo học thầy tú tài kia. Ta có thể đến nói với người đó cùng thầy tú tài, cho ngươi mỗi ngày đến nhà họ học cùng thầy, thế nào?"
Giả Hoàn nói: "Chỉ là tú tài thôi à..."
Tiểu sư thúc: "Ngươi đừng coi thường tú tài, người ta học vấn giỏi đấy, chỉ là vận may không tốt, nên vẫn không tham gia được thi hương. Nếu như tham gia, chắc chắn thi đỗ cử nhân. Ngươi lại nhìn xem người cha tốt của chúng ta, ông ấy còn chưa thi đỗ nổi tú tài kia kìa."
Giả Hoàn: "..."
Hắn thấy tam ca nhà mình lợi hại thật, với cha mà lại thiếu kính sợ. Còn hắn mỗi lần đối mặt với cha đều sợ đến không dám hé răng.
Tiểu sư thúc: "Ngươi có đi không thì bảo, cho ta cái câu chắc chắn đi."
Giả Hoàn vội nói: "Đi. Vậy, học phí có đắt không? Ngươi cũng biết, tiền tiêu hằng tháng của chúng ta chỉ có bấy nhiêu thôi."
Tiểu sư thúc nói: "Cứ yên tâm, không đắt đâu, một năm cũng chỉ ba lượng bạc. Mấy vàng thỏi bạc nén mà ngươi nhận được dịp Tết ấy, tùy tiện cầm hai cái là đủ tiền học rồi."
Giả Hoàn: "Rẻ vậy ư? Ta nhất định sẽ đi!"
Giả Tông đến gần, hỏi: "Đi đâu thế? Ta cũng muốn đi."
Sau khi tách ra với Giả Hoàn và Giả Tông, tiểu sư thúc đi đến tiểu viện, nói với tú tài chuyện sẽ có hai đứa trẻ đến học.
Tiểu sư thúc nói: "Hai đứa trẻ này là con thứ nhà giàu, muốn tự mình tìm đường công danh. Tiên sinh không cần để ý thân phận của chúng quá, đối xử bình đẳng là được."
Tú tài nhận lời.
Tiểu sư thúc lại đi tìm Tề Đại, bảo anh ta nói một tiếng với mấy đứa trẻ.
Không được để lộ chuyện mình thực chất là lão đại của bọn trẻ, chỉ nói là mình ngẫu nhiên quen biết Tề Đại. Hắn không muốn lộ việc mình có sản nghiệp bên ngoài.
Tề Đại cùng bọn trẻ liên tục gật đầu.
Hôm sau, tiểu sư thúc liền dẫn ba đứa trẻ đến tiểu viện.
Một đứa trẻ còn lại là con trai của nhũ mẫu Giả Tông.
Nhũ mẫu của Giả Tông không phải là người của phủ Vinh quốc, là người được mời từ bên ngoài. Nàng là nô tịch, nhưng con cái đều được tự do.
Nhũ mẫu đối xử với Giả Tông rất tốt, coi Giả Tông như con đẻ, còn với con ruột, lại thấy áy náy.
Bởi vậy khi nghe Giả Tông xin tiền—tiền tiêu vặt hằng tháng và tiền thưởng hàng năm của Giả Tông đều do nhũ mẫu giữ—nói là muốn đi học với tú tài, liền nảy ra ý định cũng đưa con mình đi học.
Mỗi năm ba lượng bạc học phí, với nhũ mẫu không phải là quá nhiều. Người ở phủ Vinh quốc đâu thiếu tiền.
Giả Tông cùng con trai nhũ mẫu quan hệ cũng không tệ, nhũ mẫu vừa mở lời xin cậu, cậu tự nhiên đồng ý, dẫn con trai nhũ mẫu là Ứng Hỉ đến gặp tiểu sư thúc.
Tiểu sư thúc đánh giá Ứng Hỉ, sau khi xác định đây là một đứa trẻ thật thà, liền đồng ý, dẫn cả ba người đến tiểu viện.
Gặp tú tài, cả ba đều dâng tiền học phí.
Giả Hoàn không nói với Triệu di nương chuyện mình đi học ở bên ngoài. Di nương hắn luôn cảm thấy mọi thứ ở phủ Vinh quốc đều tốt, kể cả gia học nhà Giả cũng vậy. Nếu bà biết hắn không học ở gia học mà lại đi học ở bên ngoài, thì không phải vặn tai hắn mới được.
May là hắn lén lút giấu một ít tiền, đủ cho hắn đóng học phí.
Sau đó, Giả Hoàn và Giả Tông mỗi ngày đến gia học báo danh qua loa, rồi lại đến tiểu viện học cùng tú tài.
Người trong gia học hoàn toàn mặc kệ bọn họ.
Tiểu sư thúc thỉnh thoảng cũng sẽ đến tiểu viện nghe tú tài giảng bài.
Ngày tháng cứ thế trôi đi, đến ngày phủ Ninh quốc mời người phủ Vinh quốc đến ngắm hoa.
Tiểu sư thúc và Giả Hoàn Giả Tông đương nhiên không được mời, Giả Hoàn hừ một tiếng "Mắt chó coi thường người", rồi cũng để ngoài tai. Hắn đang bận đây. Hắn định năm sau sẽ xuống thi đồng sinh, hai năm này phải cố gắng dụng công mới được.
Tiểu sư thúc không đến phủ Ninh quốc, tự nhiên cũng không có nguyên thần xuất khiếu, cùng hồn phách của Giả Bảo Ngọc tiến vào thái hư ảo cảnh, càng không phát hiện giáng châu tiên thảo, đem thứ đó về cho Lâm muội muội. Lâm muội muội thân thể vẫn yếu ớt như trước, hở tí lại rơi vài giọt nước mắt.
Khi Tết đến, tiểu sư thúc nhìn thấy Lâm muội muội. Gương mặt nàng lộ rõ vẻ ốm yếu, quần áo mặc trên người cũng nhiều hơn những người khác, nghe nói hai ngày trước Lâm muội muội bị phong hàn, sau khi qua thái y chữa trị mới đỡ hơn một chút.
Nhưng biểu hiện của Lâm muội muội lại rất vui vẻ, không có vẻ gì quá lo nghĩ.
Cũng phải, không có Vương phu nhân ở đây, không có người âm thầm nhằm vào Lâm muội muội, hạ nhân ở phủ Vinh quốc cũng không có buôn dưa lê chuyện xấu của Lâm muội muội, ngày tháng của Lâm muội muội so với trong nguyên tác dễ chịu hơn, tâm tình tự nhiên cũng thoải mái.
Tiểu sư thúc còn nhìn thấy Bảo tỷ tỷ, nàng đến phủ Vinh quốc chơi, quan hệ với Lâm muội muội rất tốt.
Không có Vương phu nhân một lòng muốn Bảo tỷ tỷ gả cho Giả Bảo Ngọc, Bảo tỷ tỷ và Lâm muội muội không còn là quan hệ tình địch, ngược lại trở thành bạn bè tốt.
Trong đám tỷ muội, quan hệ của hai người là tốt nhất.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận