Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 340: Tiểu sư thúc tiến hành siêu độ (length: 7725)

Tiểu sư thúc niệm xong [vãng sinh chú] lại niệm [tạng bản nguyện kinh], hai người thay phiên niệm tụng, quỷ vực bên trong quỷ hồn càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại Nguyên Sâm đạo tôn cùng ma tôn.
Nguyên Sâm đạo tôn hồn phách ngưng thật hơn một chút, kinh ngạc hỏi tiểu sư thúc: "Ngươi niệm là cái gì?"
Tiểu sư thúc thành thật trả lời: "Kinh văn chuyên dùng để siêu độ của một thế giới khác."
"Một thế giới khác?" Nguyên Sâm đạo tôn cùng ma tôn thần tình đều rùng mình, nhìn tiểu sư thúc ánh mắt trở nên hung ác đề phòng.
Tiểu sư thúc vội nói: "Đừng khẩn trương, ta không phải người như Thủy Nhu Tâm. Chỉ là, thế giới chúng ta tựa như một cái sàng, cứ một thời gian sẽ xuất hiện khách đến từ thế giới khác, có người thì cả thân thể và linh hồn cùng nhau truyền đến, có người chỉ linh hồn xuyên qua, bám vào người của thế giới này. Họ mang đến đồ vật của thế giới khác, người thế giới này cũng biết."
Tiểu sư thúc còn lấy ra điện thoại: "Xem này, đây là điện thoại, sản phẩm công nghệ cao do phàm nhân bình thường của một thế giới không thể tu luyện chế tạo ra, hiện tại có luyện khí sư thế giới chúng ta, dưới sự chỉ đạo của người xuyên qua từ thế giới kia mà chế tạo ra…"
Tiểu sư thúc nói xong làm mẫu cách dùng điện thoại cho Nguyên Sâm đạo tôn cùng ma tôn.
Nguyên Sâm đạo tôn cùng ma tôn: "..."
Bây giờ người tu chân biết chơi vậy sao?
Tiểu sư thúc: "Hai vị mau đi luân hồi đi, đợi hai vị trọng sinh, liền có thể chơi điện thoại."
Nguyên Sâm đạo tôn và ma tôn cười lạnh, nói như thể bọn họ là con nít thích đồ chơi vậy.
Bất quá bọn họ xác thực không thể ở lại nhân gian nữa.
Nguyên Sâm đạo tôn: "Ngươi niệm lại lần nữa chú ngữ quái dị kia."
Tiểu sư thúc: "À, được."
Ngưng tâm tĩnh khí, bắt đầu niệm tụng: "Nam mô a di đa bà dạ, sỉ tha già đa dạ, run đêm hắn, a di lợi đều bà tì..."
Bị kinh văn vãng sinh chú bao phủ, hai cái quỷ hồn tiến vào địa phủ, chờ đợi luân hồi.
Ngay lúc này, bầu trời rơi xuống vô số kim quang, phần lớn rơi xuống mặt đất rồi biến mất, nhưng đó chỉ là cảnh tượng mọi người thấy, thật ra kim quang không biến mất, mà là tiến vào địa phủ, rơi xuống những quỷ hồn vừa mới vào địa phủ, trong đó Nguyên Sâm đạo tôn cùng ma tôn tiếp thu được nhiều kim quang nhất.
Hai người đầu tiên là chấn động, lập tức hiểu ra, kim quang này không phải thứ khác, mà là công đức thiên đạo ban cho, khen thưởng vì sự hi sinh của bọn họ cho giới tu chân. Có những công đức này bảo vệ, kiếp sau của bọn họ sẽ trôi chảy vô cùng, có thể đầu thai vào gia đình tốt, còn có tư chất rất tốt.
Thì ra, chuyện bọn họ làm, lão thiên đều thấy rõ cả.
Trong đó, một tia kim quang rơi vào người tiểu sư thúc vẫn còn đang niệm [tạng bản nguyện kinh].
Tiểu sư thúc kinh ngạc, thiên đạo thế giới này cũng cho người công đức sao? !
Cảm nhận tu vi trong cơ thể lại tăng lên, tiểu sư thúc khóc không ra nước mắt, nhanh chóng cố gắng áp chế tu vi, không thể, không thể lại tăng cảnh giới!
May mắn, cảnh giới bị áp chế lại, không một hơi làm hắn đột phá đến Hóa Thần kỳ.
Chỉ là bây giờ thiên đạo Hiểu Vân đại lục cũng chạy đến góp vui, vậy sau này mình tấn thăng...
Tiểu sư thúc muốn khóc.
Tiểu sư thúc vẫn đang niệm kinh, quỷ hồn tuy đều đã siêu độ, nhưng âm khí và quỷ khí tích tụ hàng vạn năm ở nơi này vẫn chưa tan hết, cần thiết phải xua trừ.
Bỗng nhiên, tiểu sư thúc cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh, cùng tụng kinh văn với hắn.
Tu vi của người này cao hơn tiểu sư thúc, hơn nữa trên người mang khí tức tường hòa, hiệu quả tụng kinh tốt hơn cả tiểu sư thúc, tốc độ tiêu tán âm khí và quỷ khí trở nên nhanh hơn.
Tiếp đó, lại có vài người tham gia vào tụng kinh, khí tức của những người này đều rất giống nhau.
Đến khi âm khí mờ mịt hoàn toàn tiêu tán, tiểu sư thúc quay đầu nhìn sang bên cạnh, quả nhiên là một đám đầu trọc. Là Phật tu của thế giới này.
Tiểu hòa thượng tuấn tú ngồi gần tiểu sư thúc chắp tay trước ngực, niệm một tiếng "A di đà Phật", mở miệng nói: "Thí chủ, không biết kinh văn này ngươi niệm tên là gì?"
"Đây là [tạng bản nguyện kinh], là theo người dị thế được biết, đại sư cũng có thể dùng mà niệm tụng." Tiểu sư thúc nói.
"Vậy xin đa tạ thí chủ." Tiểu hòa thượng tuấn tú hướng tiểu sư thúc nói cảm ơn.
Ở tầng lớp cao Hiểu Vân đại lục, sự tồn tại của người dị thế không phải là bí mật.
Hòa thượng trước mặt có thể tiến vào trung tâm bí cảnh, tự nhiên là tu sĩ cao giai, tuổi tác và bề ngoài tự nhiên không tương xứng. Tiểu hòa thượng tuấn tú tuyệt đối là một lão quái vật.
Quả nhiên, chỉ nghe tiểu hòa thượng tuấn tú giới thiệu bản thân: "Bần tăng Hoài Chân, đa tạ sự hào phóng của thí chủ."
"Hóa ra là đại sư Hoài Chân." Tiểu sư thúc nhanh chóng đáp lễ.
Vị hòa thượng Hoài Chân này là một đại năng Phật môn, cùng bối phận với Huyền Thần chưởng môn, thân cha của tiểu sư thúc, nghe nói quan hệ cũng không tệ lắm.
Tiểu sư thúc lúc nhỏ từng gặp vị đại sư Hoài Chân này, bất quá đó là chuyện hồi một tuổi của hắn. Tiểu sư thúc đương nhiên không nhớ rõ.
Theo lời của Huyền Thần, tiểu sư thúc biết vị đại sư Hoài Chân này rất tốt, quan hệ với cha hắn cũng thật tốt, bèn nói: "Đại sư, ta nghe được mấy quyển kinh thư khác từ người dị thế, không biết..."
Chưa để hắn nói xong, đại sư Hoài Chân vội nói: "Xin thí chủ hào phóng ban tặng."
Tiểu sư thúc cũng không làm bộ, lấy ra một miếng ngọc giản trống, ghi chép một vài kinh Phật mình đã thấy ở thế giới thứ nhất vào ngọc giản, đưa cho đại sư Hoài Chân.
Đại sư Hoài Chân trịnh trọng nhận ngọc giản, trong lòng cao hứng vô cùng.
Ông cảm thấy lần thám hiểm bí cảnh này, thu hoạch lớn nhất chính là miếng ngọc giản này.
Sương mù xám tiêu tán, toàn bộ cảnh tượng trung tâm hiện ra.
Là nơi đại điện tông môn Thừa Càn Tông, xung quanh còn có một số điện phụ và quảng trường.
Kiến trúc ở nơi đây còn bảo tồn được, nhưng đồ đạc bên trong thì…
Tiểu sư thúc nhìn thấy đám tu sĩ tập trung lại đây như ong vỡ tổ xông vào điện, khóe môi nhếch lên, ha ha, bọn họ có thể tìm được đồ gì tốt chứ?
Những người này đều bị kim quang trên trời rơi xuống thu hút đến, cho rằng có bảo bối xuất thế. Phía trước bị màn sương che chắn, hiện tại sương mù biến mất, họ không kịp chờ đợi đi tìm bảo bối.
Đáng tiếc!
Tiểu sư thúc nhìn thấy đại sư Hoài Chân và một đám đầu trọc sau lưng ông đều không có động đậy, tò mò hỏi: "Đại sư không đi vào sao?"
Đại sư Hoài Chân niệm một tiếng niệm Phật, cười nói: "Nhận được sự hào phóng của thí chủ, chúng tôi đã được thu hoạch lớn nhất, không đi vào nữa."
Tiểu sư thúc gật gật đầu, ấn tượng về đám hòa thượng này càng tốt hơn.
Một đám tu sĩ như quỷ đói vào thôn càn quét kiến trúc khu đại điện, nhưng thu hoạch quá ít, khiến đám người thất vọng, không lâu liền chửi bới.
Có thời gian đi quét mấy khu kiến trúc này, chi bằng đi gần đây tìm kiếm thiên tài địa bảo còn hơn.
Ai ngờ một khu kiến trúc như vậy mà không có đồ vật hữu dụng gì chứ.
Chủ nhân bí cảnh này cũng quá keo kiệt đi, thế mà đem hết đồ vật đi, không để lại cho người sau chút nào.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận