Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 874: Tiểu sư thúc tại xã hội nguyên thuỷ 8 (length: 7631)

Chữ tượng hình rất dễ dàng được người nguyên thủy tiếp nhận.
Tiểu sư thúc mỗi ngày dành ra một giờ dạy mọi người học chữ, vào sau bữa tối.
Có bó đuốc thắp sáng, mọi người buổi tối có thể nhìn thấy mọi thứ, không cần đi ngủ sớm như vậy, có thừa thời gian làm những việc khác.
Dạy xong chữ viết, tiểu sư thúc còn dạy bọn trẻ con chữ số và toán học đơn giản, cũng như những kiến thức đơn giản khác, người lớn nếu muốn học thì cũng có thể cùng tham gia.
Người lớn tự nhiên cũng rất hứng thú, đây chính là kiến thức do con của thần dạy, sao có thể không học chứ?
Vì vậy, cả bộ lạc đều trở thành những “Học sinh giỏi” ham học.
Tiểu sư thúc mang phương pháp làm giấy ra, dù tờ giấy làm ra rất thô ráp, nhưng cũng làm cho cả bộ lạc xem đó là thần tích.
Quá trình văn minh, được tiểu sư thúc kéo nhanh hơn rất nhiều.
Tiểu sư thúc vẫn như cũ mỗi ngày ra ngoài, đi đến khắp nơi thăm dò.
Hắn tìm được mỏ đồng và quặng sắt, dạy người nguyên thủy luyện đồng luyện sắt.
Đồ đồng và đồ sắt ra đời, vũ khí của mọi người cũng được đổi mới, trở nên uy lực hơn.
Rất nhiều công cụ tiện lợi cũng xuất hiện, mọi người giờ đây làm thợ mộc hay trồng trọt đều có công cụ trong tay.
Tiểu sư thúc còn phát hiện lúa mì và lúa hoang, mang chúng về bộ lạc, một phần giữ lại làm giống, một phần mang ra, dạy phụ nữ rang xay.
Các loại bánh bột chinh phục cả bộ lạc.
Người già đặc biệt thích ăn bánh bột, còn thích hơn cả ăn thịt.
Đương nhiên, bánh bột mà có thêm chút thịt thì hương vị càng tuyệt.
Năm đó, người trong bộ lạc trải qua những ngày tháng bận rộn nhưng vui vẻ.
Vào mùa thu, họ thu hoạch được đầy ắp một hang động thức ăn, hang động nhỏ vốn trữ đồ ăn được chất đầy khoai lang, cùng với các loại hạt thóc và lúa mì do tiểu sư thúc tìm được.
Sau đó, bọn trẻ lại thu nhặt thêm dẻ rừng và các loại rau dại quả rồi chất đầy vào cái hang lớn trên núi mà người xưa từng ở, phụ nữ thì ướp gia vị các loại thịt và cũng đặt chúng vào trong hang lớn.
Số thức ăn này, gấp đôi lượng thức ăn họ chuẩn bị cho mùa đông năm trước, mà so với các năm trước nữa thì có khi nhiều gấp năm hay gấp mười lần.
Nhìn thấy nhiều thức ăn như vậy, mọi người trong bộ lạc đều thỏa mãn thở dài.
Đây còn chưa kể đến số lượng thỏ và gà rừng mà họ nuôi được.
Số gà rừng và thỏ này cũng không hề ít, đến mùa đông, mọi người cứ hai ba ngày lại có thể làm vài con để đổi vị, đàn ông cũng không cần phải ra ngoài săn bắn vào mùa đông.
Khi tuyết đầu mùa đông rơi, mọi người đều ở trong nhà. Giường sưởi đã được đốt lên, mọi người nằm trên giường sưởi, dù không mặc áo da thú vẫn ấm áp như thường.
Quả thực rất thoải mái!
Những ngày tháng như thế này, còn thoải mái hơn cả ở quốc đô thần linh ấy chứ!
Nhưng mà cánh đàn ông cũng không nằm chơi được mấy ngày, họ liền thu xếp đồ đạc chuẩn bị lên đường.
Mùa đông có thể là tháng ngày “nhặt người” đó!
Thảo cũng đã thu xếp ổn thỏa, chuẩn bị cùng cánh đàn ông lên đường.
Hắn là người được bộ lạc nhặt về, mới có những ngày tháng dễ chịu như hiện tại.
Trong lòng hắn vẫn luôn mang ơn và lòng trắc ẩn, hy vọng có thể đem lòng trắc ẩn này lan tỏa đi.
Mùa đông còn rất nhiều người đáng thương giống như hắn, Thảo hy vọng có thể giúp đỡ những người đó.
Hiện giờ hắn đã mười tuổi, trong xã hội nguyên thủy này thì cũng coi như là một nửa người lớn, có thể tham gia vào các hoạt động của người trưởng thành.
Lại thêm một năm rèn luyện thể thuật, thực lực của Thảo đã đủ mạnh, hơn nữa lần này lại chỉ là hoạt động cứu người, cũng sẽ không nguy hiểm, tiểu sư thúc và Thổ đều không ngăn cản Thảo.
Thổ còn vô cùng ghen tị với Thảo vì có thể cùng cánh đàn ông tham gia hoạt động.
Không biết đến bao giờ hắn mới được cùng những người lớn tham gia hành động đây!?
Đến bữa tối, mọi người trở về, lần này, họ mang về bốn người, hai người già, hai đứa trẻ, trong đó một đứa còn chưa đến hai tuổi.
Đứa bé đó được Thảo bế về.
Thảo hỏi ý kiến tiểu sư thúc và Thổ, muốn giữ đứa bé tên Diệp này ở lại trong nhà, để hắn chăm sóc đứa bé.
Thảo nói: "Diệp là em trai ta, chúng ta cùng chung một mẹ, nó giống ta, cũng bị mẹ bỏ rơi."
Diệp chính là đứa con do mẹ của Thảo sinh với người khác, sau khi có đứa con trai này, bà liền không còn đoái hoài gì đến Thảo nữa, lạnh lùng nhìn Thảo bị những người khác trong bộ lạc đuổi ra khỏi bộ lạc.
Sau đó, cha của Diệp cũng chết, mẹ của họ lại đi cùng người đàn ông khác, sinh ra những đứa con khác.
Diệp rơi vào hoàn cảnh giống Thảo, bị mẹ bỏ mặc.
Có điều hắn không giống như Thảo, ít nhất khi đó Thảo đã bảy tám tuổi, có thể tự chăm sóc bản thân, có thể tự mình kiếm ăn.
Còn Diệp thì quá nhỏ, căn bản không biết chăm sóc bản thân.
Hắn không bị bộ lạc đuổi ra, nhưng hắn cũng không sống qua được mùa đông này.
Người trong bộ lạc sẽ không đi quan tâm một đứa trẻ không cha không mẹ như thế.
Khi Thảo cùng cánh đàn ông ra ngoài cứu hộ, có đi ngang qua bộ lạc cũ của mình. Thảo đã lén lút về bộ lạc một chuyến, vốn chỉ muốn nhìn mặt mẹ mình.
Nhưng thái độ của mẹ làm Thảo đau lòng.
Thảo đồng cảm với Diệp, người em trai đáng thương hơn cả mình, nên đã lén mang Diệp đi, đem hắn về bộ lạc.
"Huyền, xin cho phép ta giữ Diệp ở lại bên cạnh chăm sóc. Ta sẽ lo cho nó, sẽ không để nó làm phiền ngươi." Thảo cúi người nói với tiểu sư thúc.
Diệp thì ngơ ngác nhìn xung quanh rồi lại nhìn Thảo.
Đứa trẻ còn quá nhỏ, còn nhiều điều không hiểu, nhưng lại biết Thảo là hy vọng sống duy nhất của mình, tự nhiên nó sẽ đi theo Thảo, học theo Thảo làm mọi việc.
Tiểu sư thúc gật đầu: "Không sao, cứ để nó ở lại. Nhưng đó là trách nhiệm của ngươi, đừng hy vọng ta sẽ giúp ngươi chăm sóc nó."
"Cảm ơn." Thảo vô cùng cảm kích, "Ta sẽ chăm sóc tốt cho nó, tuyệt đối sẽ không làm phiền ngươi."
Vậy là, trong nhà lại có thêm một đứa trẻ.
Diệp là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, biết ý tứ của người lớn, chuyện này liên quan đến những gì mà nó đã trải qua.
Sợ rằng lại bị bỏ rơi, nên đứa trẻ tỏ ra hết sức nhu thuận, còn biết giúp Thảo làm việc nhà.
Không lâu sau, Thổ cũng xem đứa trẻ này như em trai mà chăm sóc.
Khi Thảo cùng người lớn đi cứu người, Thổ sẽ giúp chăm sóc Diệp.
Mùa đông này, bộ lạc đã cứu được ít nhất ba mươi người.
Chủ yếu là do mùa đông này lạnh hơn rất nhiều so với những năm trước, dẫn đến việc rất nhiều động vật không ngủ đông được đều trốn đi.
Không có thức ăn lại cũng không đủ da thú, rất nhiều người đã bị bỏ rơi.
Bộ lạc nhặt hết những người đó về, cho họ thức ăn, cho họ da thú, cho họ ở nhà ấm áp, những người đó liền một lòng trung thành, trở thành những thành viên trung thành nhất của bộ lạc.
Năm đó, số lượng thành viên bộ lạc đã tăng lên rất nhiều.
Ngoài những người được cứu về ra, còn có những đứa trẻ sơ sinh của bộ lạc.
Năm đó, mọi người đều sống rất tốt, ăn ngon mặc ấm, cơ thể cũng vì thế mà tốt hơn.
Chuyện chăn gối buổi tối cũng vì thế mà tăng chất lượng, việc phụ nữ mang thai há chẳng phải chuyện thường tình hay sao?
Hầu như tất cả phụ nữ trong bộ lạc đều có mang, bọn trẻ sinh ra đều bình an khỏe mạnh.
Trong căn phòng ấm áp, không có cái lạnh uy hiếp những đứa trẻ nhỏ, chúng đều khỏe mạnh vượt qua mùa đông, trở thành những đứa trẻ đầy sức sống.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận