Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 50: Tiểu sư thúc cứu tiểu hài không đơn giản (length: 7649)

Lý Mạnh Dục bấm điện thoại báo cảnh sát, cảnh sát hết sức coi trọng, hỏi rõ địa chỉ thôn xóm rồi báo sẽ cử người đến ngay.
Những người khác trong đoàn làm phim và dân làng đều vây quanh, nghe được ba gã đàn ông là bọn cướp thì dân làng căm phẫn như kẻ thù, tìm dây thừng trong nhà họ Từ, trói chặt ba tên cướp lại.
Huyền Mặc mang đứa bé vào phòng mình ở, Lý Mạnh Dục tiến lên giúp, ôm đứa bé từ lưng Huyền Mặc xuống, đặt lên giường.
Lưu Quân cũng nhận được tin tức vào phòng, thấy bộ dạng đứa bé thì hiểu ngay chuyện gì, lập tức giúp xoa bóp tay chân cho bé, thúc đẩy tuần hoàn máu.
Tay nghề hắn rất chuyên nghiệp, Huyền Mặc cũng không vào giúp xoa bóp.
Lý Mạnh Dục kéo Huyền Mặc qua một bên, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì thế?"
Huyền Mặc kể mình thấy Cảnh Minh Thông bị bọn cướp bắt đi, không nói công lao tinh thần lực của mình, chỉ bảo hôm nay mình đi vào sâu hơn một chút, vừa khéo đụng ba tên cướp giết người diệt khẩu nên đã cứu được Cảnh Minh Thông.
"Huynh đệ, cậu là nhất!" Lý Mạnh Dục giơ ngón tay cái với Huyền Mặc.
Ngọa Tào, lại còn có thể tránh được đạn! Trước kia hắn đánh giá thấp sức mạnh của huynh đệ này rồi.
Lúc này, điện thoại của Lý Mạnh Dục reo.
Anh nhấc lên xem, là số lạ, nghi hoặc nghe máy, chỉ nghe đầu dây bên kia nói: "Xin chào, tôi là Thẩm Vệ Dương, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Kinh, xin hỏi có phải vừa rồi anh báo cảnh sát là bắt được bọn cướp cứu được trẻ con không?"
"Đúng." Lý Mạnh Dục không hề ngạc nhiên vì đội trưởng hình sự gọi điện thoại cho mình, chuyện bắt cóc kiểu này tự nhiên là phải giao cho đội cảnh sát hình sự xử lý. Đội trưởng cảnh sát hình sự gọi cho anh là chuyện rất bình thường. Bất quá, sao lại là đội trưởng cảnh sát hình sự thành phố Kinh? Chẳng phải phải là đội trưởng cảnh sát hình sự tỉnh Y sao?
"Đứa bé đó có sao không?" Thẩm Vệ Dương hỏi.
Lý Mạnh Dục liếc qua đứa bé đang được Lưu Quân xoa bóp tay chân, còn được trợ lý tiểu Khâu của mình đút nước đường đỏ, đáp: "Vẫn ổn, tay chân cứng đờ lại, đang được trợ lý của bạn tôi xoa bóp tay chân giúp. Trợ lý này là quân nhân xuất ngũ, có kinh nghiệm về phương diện này. Ý thức của đứa bé khá tỉnh."
Thẩm Vệ Dương: "Vậy anh có thể giúp tôi hỏi tên đứa bé được không?"
"Được, anh đợi một lát."
Lý Mạnh Dục đi đến mép giường, ôn tồn hỏi: "Em trai, em có thể cho anh biết tên của mình được không?"
Cảnh Minh Thông nhìn Huyền Mặc một cái, rồi lại nhìn sang Lý Mạnh Dục, nói tên mình: "Cháu tên Cảnh Minh Thông."
Lý Mạnh Dục nói vào điện thoại: "Cậu bé tên Cảnh Minh Thông."
"Quả nhiên là nó." Lý Mạnh Dục nghe Thẩm Vệ Dương thở dài một hơi, sau đó điện thoại của ông ta liền bị người khác giật lấy, bên trong vang lên giọng đàn ông, "Đưa điện thoại cho con trai tôi, tôi muốn nghe giọng của nó, để xác nhận nó an toàn."
Một giọng điệu ra lệnh, nhưng Lý Mạnh Dục thông cảm cho nỗi lo lắng của người cha đối với con trai, không suy nghĩ nhiều, đưa điện thoại đến tai Cảnh Minh Thông, nói: "Ba em tìm em này."
"Alo, ba..."
Cậu nhóc nói chuyện với ba vài câu, rồi ra hiệu cho Lý Mạnh Dục cầm điện thoại ra.
Cậu nhóc ban nãy vẫn còn lo lắng hãi hùng, giờ được người cứu, lại được nghe giọng ba, hoàn toàn yên tâm, thêm Lưu Quân xoa bóp cho thoải mái, cậu nhóc liền ngủ thiếp đi.
Lý Mạnh Dục cầm điện thoại lại gần tai mình, người đàn ông trong điện thoại nói: "Cảm ơn các cậu đã cứu Tiểu Thông, ơn này Cảnh Sĩ Ngôn tôi sẽ ghi nhớ, nhất định sẽ trả."
Cúp điện thoại, Lý Mạnh Dục ngơ ngác một hồi, mới nói với Huyền Mặc: "Huyền ca, cậu có biết cậu nhóc kia là ai không?"
Huyền Mặc: "Cảnh Minh Thông, học sinh lớp bốn trường tiểu học số ba thành phố Kinh, cậu ta đã tự giới thiệu rồi mà."
Lý Mạnh Dục: "Không phải, ý tôi là, cậu có biết ba ruột của cậu bé là ai không?"
"Ba ruột cậu bé là ai?"
"Là Cảnh Sĩ Ngôn đó."
"Cảnh Sĩ Ngôn?!" Huyền Mặc lại có ấn tượng, Hứa Phàm từng nói với hắn về người này.
Người này là chủ tịch tập đoàn Liên Sinh, tài sản hàng nghìn tỷ, một người vô cùng giàu có.
Sản nghiệp của ông ta trải rộng trên nhiều lĩnh vực, giới giải trí cũng có sản nghiệp của tập đoàn Liên Sinh.
Huyền Mặc: "Vậy chẳng phải là ông chủ lớn của công ty các cậu sao?"
Lý Mạnh Dục gật đầu lia lịa: "Huynh đệ, ông chủ lớn bảo sẽ nhớ ơn của tôi, sẽ báo đáp tôi."
Huyền Mặc: "Vậy thì chúc mừng cậu, sau này cậu ở công ty sẽ càng được trọng dụng."
Lý Mạnh Dục: "Đừng chúc mừng, tôi ngại, người cứu là cậu mà."
Huyền Mặc: "Người báo cảnh sát là cậu."
Hai người không tiết lộ thân phận thật của Cảnh Minh Thông ra, tránh những người khác trong đoàn làm phim tới làm phiền Cảnh Minh Thông. Quan trọng nhất hiện giờ là cậu nhóc phải được nghỉ ngơi.
Cảnh Sĩ Ngôn tới rất nhanh, chưa đầy hai tiếng đã theo Thẩm Vệ Dương đến thôn nhỏ, bọn họ đi máy bay trực thăng riêng đến.
Đến lúc này, đoàn làm phim mới biết đứa bé mà Huyền Mặc cứu là con trai Cảnh Sĩ Ngôn, ai nấy đều hâm mộ ghen tị với Huyền Mặc và Lý Mạnh Dục.
Lý Mạnh Dục tuy chỉ là người báo cảnh sát, còn để trợ lý mình chăm sóc cho đứa bé, nhưng Cảnh Sĩ Ngôn vẫn ghi nhận tình cảm này của anh, biết Lý Mạnh Dục là nghệ sĩ thuộc công ty giải trí của tập đoàn mình, liền gọi điện cho người phụ trách công ty giải trí, dặn dò chiếu cố Lý Mạnh Dục.
Còn về Huyền Mặc, Cảnh Sĩ Ngôn cũng sẽ có sự sắp xếp, sự cảm tạ dành cho hắn còn nhiều hơn cả Lý Mạnh Dục. Rốt cuộc, Huyền Mặc mới thật sự là người cứu người kia.
Chẳng bao lâu sau, Lý Mạnh Dục nhận được điện thoại của người quản lý mình.
Người quản lý của anh ở đầu dây bên kia vô cùng kích động, nói chuyện không mạch lạc.
"Mạnh Dục, Trình tổng nói với tôi, sau này tài nguyên của công ty, sẽ để cho cậu chọn trước, rồi mới đến người khác. Cậu nói xem, cậu đã làm gì mà Trình tổng lại chiếu cố cậu như thế? Cậu, cậu không phải là đã lên giường với Trình tổng rồi chứ?" Nói đến câu cuối, giọng của người quản lý nhỏ như tiếng muỗi kêu.
"Nói bậy gì thế! Là Cảnh đổng dặn dò." Lý Mạnh Dục kể lại chuyện của Cảnh Minh Thông cho người quản lý.
Người quản lý im lặng một lúc, rồi mới nói: "Kiếp trước cậu nhất định đã cứu cả trái đất nên mới quen được Triệu Huyền này. Cậu phải trân trọng tình bạn của hai người, đừng vì chút lợi ích mà phản bội người ta."
Lý Mạnh Dục: "Tôi là người như vậy sao? Chúng ta là tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa mà."
Ở đầu dây bên kia, Huyền Mặc cũng nhận được điện thoại của người quản lý, Hứa Phàm: "Huyền ơi, cậu lại làm gì vậy? Tập đoàn Liên Sinh đã liên lạc với tôi, muốn để cậu làm người đại diện cho tập đoàn của họ. Không phải chỉ là một hợp đồng quảng cáo đại diện đâu, mà là người đại diện cho tất cả các sản phẩm và ngành nghề của Liên Sinh luôn đó. Tiền đại diện không thôi đã là giá trên trời rồi. Tổ tông ơi, rốt cuộc cậu đã làm cái gì vậy? Hay cậu là thái tử gia Cảnh gia ở bên ngoài đấy?"
Huyền Mặc: "Cảnh Sĩ Ngôn bất quá ba mươi bảy tuổi, có thể sinh ra một người con lớn như ta được à?"
Hứa Phàm: "Cậu cũng mới có mười chín tuổi thôi, biết đâu cảnh tổng mười tám tuổi đã sinh con thì sao."
Huyền Mặc: "Cậu dám nói mấy lời này trước mặt Cảnh Sĩ Ngôn không?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận