Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 263: Tiểu sư thúc tiến vào phía tây trò chơi thế giới tám (length: 7261)

Cô Bentley xem cảnh Jeremy và ông bà Bennett trò chuyện, khinh khỉnh bĩu môi, quả nhiên con nhà nông và dân cày mới có chuyện để nói. Hắn quen được tử tước, đúng là gặp may.
Nghĩ đến mấy hôm trước Jeremy và Allent đến vườn hoa Netherfield, mình vì Allent là bạn của Jeremy, nên cho rằng Allent cũng thuộc hạng người thấp kém, suýt chút nữa đắc tội với tử tước đại nhân, cô Bentley nghiến răng nghiến lợi.
Ghê tởm, nếu như sớm biết Allent là tử tước đại nhân, còn là tử tước đại gia, sao nàng có thể châm chọc người ta.
Vị này đâu có kém gì Darcy tiên sinh, đúng là con rể quý.
Nếu không đắc tội tử tước, mình có thể tiếp cận hắn nhiều hơn, biết đâu biến Allent thành người si mê dưới váy mình, mình đã có thể làm phu nhân quý tộc rồi.
Đều tại Jeremy cả.
Cô Bentley càng thêm chán ghét Jeremy, mà không nghĩ người ta kết giao được với quý tộc, bản thân điều kiện cũng không tồi, có vốn liếng để ngang hàng với quý tộc. Nàng toàn dùng ánh mắt hạn hẹp để đánh giá người khác, trách sao mãi vẫn chưa gả được.
Allent mời Mary nhảy, thấy cô nương lớn lên giống Jeremy, hắn cảm thấy khá mới mẻ – vì thiết lập của trò chơi, tiểu sư thúc sau khi vào game không dùng khuôn mặt vốn có mà dùng mặt do trò chơi tạo. Còn Allent thì vẫn dùng mặt thật của mình.
Tiếp xúc với cô nàng mọt sách này trong tiểu thuyết, Allent thấy cô nàng cũng không hẳn là mọt sách. Nàng chỉ là thích đọc sách, chỉ số EQ hơi thấp, không hiểu xã giao thôi.
Cô nàng rất kín đáo, có lý giải và phương pháp riêng khi nhìn nhận vấn đề, thực ra nàng rất thông minh, lại uyên bác. Chỉ là không ai chịu tìm hiểu những ưu điểm ấy của nàng mà thôi.
Nàng lớn lên cũng rất xinh, chỉ là không biết ăn mặc, không biết làm sao để bộc lộ ưu điểm.
Allent càng tiếp xúc với Mary, càng thấy cô nàng thú vị.
Hắn nghĩ, hắn đã xác định được mục tiêu trong trò chơi.
Vũ hội diễn ra theo nguyên kịch bản, Elizabeth và Darcy tiên sinh có một cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ, nhưng nhìn chung, buổi vũ hội khá thành công.
Mary và Jeremy trở thành đề tài bàn tán của tất cả mọi người ở Longbourn.
Một ngày nọ, nhà Bennett có khách đến.
Vị khách này mang đến một tin tức cực kỳ chấn động cho nhà Bennett.
Vị khách này là một lão phu nhân, thời trẻ bà là một bà đỡ, hơn hai mươi năm trước bà từng giúp bà Bennett sinh nở.
“Ý bà nói là, bà nhà ta lúc đó rất có thể đã sinh ra hai đứa trẻ?” Ông Bennett giọng run run hỏi.
Mọi người nhà Bennett đều kinh ngạc, không dám tin vào tai mình, họ bị tin tức vị lão phu nhân mang đến làm cho chấn động.
“Đúng, chỉ là lúc đó tôi lo xử lý cho Mary tiểu thư mới sinh, không để ý trong bụng bà Bennett còn một đứa nữa hay không.” Lão phu nhân nói, “Lúc ấy Anna là người giúp bà Bennett xử lý hậu sản. Cô ta tìm cớ đuổi tôi ra khỏi phòng sản một lát, trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, tôi không biết. Sau này khi rời khỏi phủ, trong rương đồ của Anna có vết máu chảy ra. Tôi tò mò hỏi thì cô ta nói là máu dính vào. Hôm đó Anna rất cẩn trọng với chiếc rương, không cho ai chạm vào…”
Elizabeth nói: “… Nói cách khác, đứa em trai vừa sinh của ta, bị ả Anna kia trộm mang đi bằng rương đồ?”
Lão phu nhân: “Ta không rõ.”
Jane bỗng nhiên kêu lên: “Ta nhớ ra, ta nhớ ra rồi. Khi Smith thái thái bế Mary ra cho cha và chúng ta xem, ta nghe thấy trong phòng lại có tiếng trẻ con khóc. Nhưng tiếng khóc rất nhỏ, chỉ một tiếng rồi thôi. Lúc đó ta cứ nghĩ mình nghe nhầm, sau rồi ta quên luôn chuyện này.”
Bà Bennett kêu lên: “Ta sinh hai đứa? Vậy Jon tiên sinh là con trai ta? Hóa ra ta sinh con trai?”
Elizabeth khuyên bà Bennett: “Mẹ, chuyện còn chưa rõ, mẹ đừng kích động.”
Nàng nhìn sang Smith thái thái: “Smith thái thái, không phải con nghi ngờ lời bà nói, mà là con không hiểu, ả Anna kia tại sao lại trộm em trai con?”
Smith thái thái lắc đầu: “Tôi không biết.”
Lúc này, ông Bennett thở dài một hơi, lên tiếng nói: “Ả ta trả thù ta.”
Mọi người nhà Bennett: “??”
Ông Bennett có chút ngượng ngùng nói: “Khi trẻ, ta từng qua lại với Anna một thời gian, chỉ là sau này ta gặp mẹ các con, liền cầu hôn mẹ các con. Anna hận ta và mẹ các con, nên mới trộm mất người thừa kế của nhà chúng ta.”
Mọi người nhà Bennett: “!!”
Smith thái thái rời đi, nhà Bennett sau khi thương lượng đã gửi thư mời Jeremy đến Netherfield.
Allent cầm thư mời vào, đưa cho Jeremy: “Thân phận của ngươi sắp bị lộ rồi, ngươi định nhận bọn họ sao?”
Jeremy: “Vì sao không nhận? Thân phận con nhà giàu ở thôn quê giúp ta có được tước vị dễ dàng hơn nhiều.”
Giới quý tộc sẽ không muốn một đứa con trai nông dân trở thành thành viên trong giới của họ, nhưng đối với một người con trai địa chủ giàu có ở thôn quê tiến vào, thì họ không phản đối quá mức. Nước Anh rất xem trọng đất đai, giống như nhà Darcy tiên sinh, vì là đại địa chủ, thân phận cao quý, được coi trọng trong giới thượng lưu.
Vì là đại đệ tử, người thân của hắn hầu như toàn là quý tộc, có cô là công tước phu nhân, có anh họ là con trai thứ của bá tước...
Nhà Jon giờ đã có của ăn của để, dù họ vẫn thuê đất của nhà Darcy – quả thật là đất ở Anh quá ít, việc mua bán đất lại càng hiếm hoi, nhà Jon dù có tiền cũng không mua được đất – nhưng thu nhập của cả nhà không còn dựa vào đất nữa.
Nhà Jon mở một xưởng đậu phụ, giờ không chỉ ở Lanbach Tun, mà cả quận Derby đều biết xưởng đậu phụ nhà Jon, nhiều gia đình giàu có cứ vài ngày lại phái người đến Lanbach Tun mua đậu phụ.
Nhờ xưởng đậu phụ này, mỗi năm nhà Jon có thu nhập ít nhất hai trăm bảng Anh.
Con trai của Jean đều được đi học, con gái của họ cũng được học hành.
Ngày tháng nhà Jon ngày càng tốt hơn, tất cả là nhờ Jeremy mang lại.
Jeremy dùng những điều đó để đáp lại hơn mười năm công ơn nuôi dưỡng của nhà Jon đối với mình.
Hơn nữa, hắn đã nhận người nhà Bennett, thì cũng sẽ không không nhận người nhà Jon.
Trong trò chơi này, cả hai nhà đều là người thân của hắn.
Ngày hôm sau, Jeremy một mình đến nhà Bennett.
Vừa nhảy xuống khỏi lưng ngựa, Jeremy liền đón nhận những ánh mắt mừng rỡ đầy kích động.
Người nhà Bennett đều chạy ra ngoài cổng để đón hắn.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận