Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 291: Tiểu sư thúc tiến vào không biết kịch bản trò chơi 3 (length: 6973)

"Để chúng ta cùng nhau chăm sóc hắn, người yêu."
Meria vui vẻ sà vào lòng Paris, hai tay ôm chặt cổ anh.
"Người yêu, anh nên cho người đi điều tra xem cha của đứa bé kia là ai."
Paris: "???"
Cha của đứa bé là ai thì có ảnh hưởng gì đến cuộc hôn nhân của hai người họ sao?
Mang theo lo lắng và nghi hoặc, Paris quả nhiên thuê thám tử tư giúp mình tiến hành điều tra.
Sau đó, anh nhìn thấy một tấm ảnh gia đình ba người hạnh phúc bên nhau.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông trong ảnh, Paris trầm mặc.
Không hề ngu ngốc, anh lập tức hiểu ra rất nhiều điều.
Bỗng nhiên, đầu Paris đau nhói một hồi, khiến mắt anh tối sầm lại rồi ngất đi.
Vì là ở trong văn phòng riêng nên không ai khác nhìn thấy Paris ngất xỉu.
Một lúc lâu sau, Paris chậm rãi tỉnh lại, trong ánh mắt hiện lên nhiều điều, nhiều nhất là sự áy náy, sau đó là vui mừng.
Paris đột nhiên xông ra khỏi văn phòng, tìm được Meria, ôm chặt lấy nàng.
"Người yêu, em vất vả rồi."
Meria thấy phản ứng của Paris thì ngạc nhiên mở to mắt: "Người yêu, anh, anh nhớ lại em rồi sao?"
Paris dùng sức gật đầu: "Anh nhớ lại vợ anh, còn có con trai chúng ta. Người yêu, chúng ta về nhà đón con trai ngay thôi."
"Vâng." Meria kìm nước mắt, mỉm cười đáp lời.
Hai người trở về thành phố mà họ từng sinh sống, đón Jeremy.
Jeremy đối mặt với hai người cha mẹ trên trời rơi xuống này cũng không nói gì nhiều, ngoan ngoãn theo hai người trở về London, về nhà Paris.
Thấy đứa cháu trai đã là một thiếu niên, cha mẹ Paris căn bản không thể nói lời phản đối chuyện của Paris và Meria.
Trước kia, họ không thích Meria, cảm thấy Meria là yêu tinh, quyến rũ con trai họ, phá hỏng hôn sự môn đăng hộ đối, không có ấn tượng tốt về Meria.
Nhưng giờ nhìn vào mặt cháu trai, hai người lập tức thay đổi thái độ, còn thúc giục Paris và Meria tổ chức một đám cưới, cho cháu trai họ một thân phận danh chính ngôn thuận.
Meria và Paris vui vẻ tổ chức đám cưới, còn Jeremy thì không thể không chuyển từ trường học ở thị trấn nhỏ lên trường London, có thời gian còn phải đi chơi với ông bà rẻ tiền.
Jeremy cảm thấy cuộc sống như vậy quá bình lặng, không giống cách chơi của một trò game.
Mặc dù Meria và Paris trải qua có chút cảm giác của nhân vật chính nam nữ, nhưng họ nhận ra nhau quá dễ dàng, không có chút khó khăn nào.
Rốt cuộc kịch bản trò chơi này là như thế nào?
Đám cưới của Paris và Meria được cử hành, thân phận con trai của Paris của Jeremy bị người trong giới thượng lưu biết rõ.
Chuyện tình yêu của Meria và Paris được lan truyền, khiến không ít phụ nữ ghen tị ngưỡng mộ không thôi.
Họ trở thành một truyền thuyết trong giới thượng lưu.
Hai năm sau, Jeremy thi đậu Đại học Cambridge, cha mẹ cậu lại sinh cho cậu một đứa em trai.
Đứa em trai này vẫn luôn do ông bà rẻ tiền chăm sóc. Người già rồi, thì thích trẻ con.
Hai năm này, công việc làm ăn của Paris ngày càng lớn mạnh, bắt đầu giao thương nước ngoài, thường xuyên ra nước ngoài công tác.
Meria vừa là vợ vừa là thư ký của anh, đương nhiên là anh đi đâu, Meria liền đi đó.
Cái bóng trong lòng Meria vẫn chưa tan đi, nàng lo lắng Paris ở nơi nàng không thấy được lại một lần nữa mất tích.
Paris cũng biết được nút thắt trong lòng Meria nên đi đâu đều sẽ mang Meria theo.
Dù sao con trai lớn đã lớn không cần họ bận tâm, con trai nhỏ có ông bà chăm sóc cũng không cần họ lo lắng, hai người có nhiều thời gian hơn để tận hưởng thế giới riêng của mình.
Lần này, hai người cùng nhau đi công tác ở Ai Cập.
Họ thường xuyên đi công tác nước ngoài nên người nhà cũng đã quen, đều sẽ không lo lắng.
Nhưng lần này lại khác với dĩ vãng.
Một tháng sau, Jeremy và ông bà nhận được tin hai người mất tích ở Ai Cập.
Jeremy: "..."
Cậu nhìn sang ông bà rẻ tiền, hai người tuổi đã lớn, sẽ không vì kích động mà bị té xỉu hay sinh bệnh gì đấy chứ?
May mà hai vị có sức chịu đựng rất lớn.
Cũng đúng thôi, con trai lớn đã mất tích một lần rồi, mất tích thêm một lần nữa cũng không có gì to tát hơn.
Trước đây cậu ta mất tích xong cũng có thể tự mình tìm đường về nhà được mà, lần này chắc cũng có thể thế thôi nhỉ?
Hai người vẫn còn tương đối tỉnh táo, thậm chí còn có tâm tình an ủi Jeremy, lo lắng cháu trai lớn lo lắng cho cha mẹ mà có chuyện.
Jeremy trong lòng cười khẩy, nghĩ chắc là cao trào của trò chơi đến rồi.
Ông nội rẻ tiền bèn sai người đi hỏi thăm chi tiết về sự mất tích của Paris và Meria.
Theo người đó kể lại thì Paris và Meria bị mất tích khi đang đi từ Cairo đến một thành phố khác.
Họ đi cùng một nhóm người khác đến thành phố kia, nhóm người kia là những người làm công tác khảo cổ, trong đó có người quen của Paris và Meria là Namesia.
Cô nàng này từng tặng quà cưới cho Paris và Meria, sau đó liền xuất ngoại, nghe nói là đi khảo cổ nước ngoài, giờ thì ra là cô nàng đang khảo cổ ở Ai Cập.
Hai năm nay, đội khảo cổ của Namesia cũng thu hoạch được nhiều. Mới đây, họ đã vào một lăng mộ của một đại quý tộc và tìm được manh mối về một lăng mộ của một nữ vương chưa từng được ghi chép trong lịch sử, họ đang định đi tìm lăng mộ của nữ vương kia.
Khi đội khảo cổ đang chỉnh đốn ở Cairo thì Namesia đã gặp Paris và Meria, mấy năm trôi qua, ba người cũng có thể ngồi xuống trò chuyện như những người bạn cũ.
Biết được mỗi người đều đi chung một hướng, họ liền hẹn nhau đi chung.
Kết quả là khi họ đi qua sa mạc, gặp phải bão cát, những người khác không sao cả, chỉ có ba người họ bị mất tích.
Người đến báo tin là trợ lý của Paris, mặt hắn lộ ra một tia do dự, một vẻ mặt không biết có nên nói hay không.
Ông nội rẻ tiền thấy vậy, vội hỏi: "Có gì muốn nói thì cứ nói đi."
Trợ lý: "Con sợ nói ra, hai người không tin."
Ông nội rẻ tiền: "Cậu còn chưa nói thì làm sao biết là chúng ta không tin? Cứ nói đi, chúng ta chịu đựng được."
Ông nội rẻ tiền cho rằng là con trai con dâu có lẽ bị thương trong cơn bão cát gì đó, nhưng những gì trợ lý nói lại là về Namesia.
"… Khi bão cát xảy ra, trên người cô Namesia dường như phát ra một luồng ánh sáng vàng bao trùm lấy cô ấy, sau đó cô Namesia liền mất tích. Ông chủ và phu nhân khi đó đang đứng bên cạnh cô Namesia, nghe thấy tiếng kinh hô của cô Namesia, đưa tay kéo cô Namesia lại, kết quả bị ánh sáng vàng kia lan đến, cũng mất tích."
Ông nội rẻ tiền: "..."
Jeremy: "..."
Ông nội rẻ tiền: "Cậu không đùa đấy chứ?"
Trợ lý: "Con xin thề, con nói đều là thật."
Ông nội rẻ tiền trầm mặc một hồi rồi mới mở miệng: "Ai Cập và Hoa Hạ, hai quốc gia cổ đại thần bí này, có lẽ thần linh thật sự tồn tại."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận