Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 775: Tiểu sư thúc là vật thí nghiệm 6 (length: 7537)

Sân bay quốc tế Tokyo.
Tiểu sư thúc từ bên trong sân bay đi ra, bắt một chiếc taxi rồi đi đến trường Đại học Đông Đô.
Người tài xế thấy tiểu sư thúc trông như một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi thì cho rằng cậu là sinh viên mới đậu vào trường Đại học Đông Đô. Anh ta hoàn toàn không biết tiểu sư thúc không phải sinh viên mà là giáo sư mới được trường Đại học Đông Đô mời về!
Tiểu sư thúc là người có bằng Tiến sĩ của Đại học Harvard, hơn nữa còn đăng nhiều bài báo trên các tạp chí uy tín.
Vì thế, việc phỏng vấn vào Đại học Đông Đô dạy học quả thực dễ như trở bàn tay.
Nếu hỏi vì sao tiểu sư thúc muốn đến Đại học Đông Đô làm giáo sư thì đó là vì cậu phát hiện ra một người có khuôn mặt giống y hệt cậu, thậm chí giống cả đứa con của cậu.
Người này hai mươi mốt tuổi, là nghiên cứu sinh của Đại học Đông Đô, tên là Kondo Heiji.
Hắn còn là một thám tử nổi tiếng ở Tokyo, năng lực phá án vô cùng mạnh mẽ, giúp cảnh sát phá rất nhiều vụ án và được giới truyền thông ca tụng là "Sherlock Holmes thời Bình Thành". (#^. ^#) —— Conan thầm nghĩ người này dám cướp danh hiệu của ta!
Giống nhau y hệt, lại còn thông minh đến thế, tuổi tác cũng phù hợp.
Tiểu sư thúc nghi ngờ Kondo Heiji chính là bản thể gốc của bọn họ.
Vì thế, cậu muốn tận mắt nhìn thấy Kondo Heiji.
Nhưng tiểu sư thúc không muốn bị người ta nghĩ mình là anh em sinh đôi thất lạc của Kondo Heiji, trước khi đến đây cậu đã tự phẫu thuật thẩm mỹ mặt một lần, điều chỉnh lại chút ít các đường nét trên khuôn mặt để nhìn chỉ giống Kondo Heiji khoảng năm phần.
Có những chỗ còn cố tình chỉnh cho hơi khác đi để gương mặt cậu không quá giống Kondo Heiji.
Khi sắp đến Đại học Đông Đô thì taxi bị kẹt xe, không đi tiếp được nữa.
Người tài xế liên lạc với đồng nghiệp thì biết có người đang ở phía trước nên hỏi nguyên nhân kẹt xe.
Đồng nghiệp: "Có vụ án xảy ra, cảnh sát và người hiếu kỳ đang chắn đường, cảnh sát giao thông đang cố gắng giải tỏa."
Tài xế tò mò: "Vụ án gì vậy?"
Đồng nghiệp: "Có người nhảy lầu, cảnh sát phán đoán là tự sát nhưng đúng lúc đó Kondo Heiji đi ngang qua lại nói người đó bị giết."
Tài xế: "Kondo Heiji? Cái vị Sherlock Holmes thời Bình Thành ấy à? Trời ạ! Muốn tận mắt xem hắn suy luận ở hiện trường quá đi, tiếc là ta còn cách hiện trường một đoạn."
Đồng nghiệp: (* ̄︶ ̄*) Ta thì đang được xem hiện trường đây.
Tài xế: Ghen tị. jpg.
Tiểu sư thúc lấy ví, rút một tờ tiền mặt đưa cho tài xế: "Ta xuống xe ở đây, không cần trả lại."
Nói xong cậu liền mở cửa xe bước ra.
Tài xế vội vàng cũng xuống xe, mở cốp sau, đưa hành lý cho tiểu sư thúc.
Tiểu sư thúc cảm ơn tài xế, kéo vali hành lý đi về phía cổng Đại học Đông Đô.
Càng đi thì xung quanh càng có nhiều người.
Cuối cùng tiểu sư thúc cũng đến hiện trường vụ án, nơi này đã chật kín người.
Tiểu sư thúc sải đôi chân dài, tiến vào trong đám người, vận dụng kỹ xảo điêu luyện vượt qua nhiều lớp người, đi tới phía trước nhất để có thể nhìn rõ hiện trường vụ án.
Tiểu sư thúc liếc mắt một cái đã nhìn thấy một thanh niên có dáng vẻ y hệt khuôn mặt nhân vật game của cậu lúc đầu.
Thanh niên kia tuy hai mươi mốt tuổi nhưng trông giống như tiểu sư thúc, chỉ mười bảy mười tám tuổi.
Tiểu sư thúc biết rõ, người này cũng đã yêu hóa rồi, không phải người bình thường nữa.
Ngoại hình và tuổi thọ của hắn liên kết với nhau, cái vẻ trẻ trung mười bảy mười tám tuổi này sẽ kéo dài rất lâu.
Nhìn lần thứ hai thì tiểu sư thúc thấy một đồng chí a phiêu đang lơ lửng bên cạnh một người đàn ông.
Ừm, thế giới này đã có yêu quái thì sao có thể không có a phiêu được.
Sau khi yêu hóa, tiểu sư thúc và một đám trẻ con đều có thể thấy linh hồn tồn tại.
A phiêu kia giống người nằm trên đất y như đúc, ừm, chỉ có thể phân biệt được nhờ quần áo vì mặt của người nằm úp xuống đã không còn nhận ra được.
A phiêu đang đấm đá một người đàn ông, cái vẻ hận thù kia... có thể khẳng định rằng người đàn ông trung niên đó chính là hung thủ của a phiêu huynh đệ.
"Chắc chắn, hung thủ chính là ngươi!"
Kondo Heiji chỉ vào người đàn ông bên cạnh a phiêu, lớn tiếng nói.
Sau đó hắn nói ra quá trình suy luận của mình, đồng thời chỉ cho cảnh sát cách tìm kiếm chứng cứ để kết tội người đàn ông kia theo suy luận của hắn.
Khóe miệng tiểu sư thúc giật một cái.
Cậu nhìn thấy hình ảnh a phiêu phản chiếu trong mắt của Kondo Heiji lúc này.
Vậy tức là Kondo Heiji có thể thấy được linh hồn của người bị hại.
Người bị hại luôn đi theo hung thủ thì chẳng phải hắn sẽ biết ngay hung thủ là ai sao?
Biết hung thủ là ai rồi, sau đó lại lần ngược lại thủ pháp và quá trình gây án của hung thủ, tự nhiên dễ suy luận ra vụ án hơn đám thám tử không biết hung thủ là ai.
Thế này chẳng phải là thám tử hack rồi sao!
Thảo nào lần nào phá án cũng nhanh như chớp lại còn chuẩn xác!
Tiểu sư thúc xoay người, tách đám đông rồi nhanh chóng rời đi.
Kondo Heiji chợt cảm thấy có điều gì đó, nhìn theo hướng tiểu sư thúc vừa đi thì thấy một bóng dáng rất quen mắt.
Dáng vẻ đó, sao mà quen thuộc vậy?
Đã thấy ở đâu rồi nhỉ?
"Heiji, ngươi đang nhìn gì vậy?"
Cô thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng bên cạnh tò mò hỏi.
Cô gái này là thanh mai trúc mã của Kondo Heiji, tên là Matsuda Makoto. Cha của cô là cảnh sát, Kondo Heiji bắt đầu trở thành thám tử cũng chính là vì muốn giúp cha của thanh mai phá án.
"Makoto, ngươi có cảm thấy cái bóng lưng kia hơi quen mắt không?" Kondo Heiji chỉ bóng lưng của tiểu sư thúc rồi hỏi thanh mai của mình.
Matsuda Makoto nhìn theo hướng Kondo Heiji chỉ, nhưng bóng dáng tiểu sư thúc đã bị những người khác che khuất nên Matsuda Makoto không nhìn thấy.
"Ai vậy?" Matsuda Makoto nghi hoặc hỏi.
Kondo Heiji nhìn lại lần nữa thì phát hiện không thấy bóng dáng tiểu sư thúc đâu.
"Đi mất rồi." Kondo Heiji thu hồi tầm mắt rồi bị thanh mai kéo đến bên cạnh cha cô để ghi chép lại.
Còn tiểu sư thúc thì kéo hành lý thẳng vào khuôn viên trường Đại học Đông Đô.
Thời điểm này không phải là ngày khai giảng của trường đại học, nên việc tiểu sư thúc kéo vali hành lý trông rất thu hút sự chú ý của người khác.
Lại thêm tiểu sư thúc có vẻ ngoài đẹp trai càng làm nhiều nữ sinh phải để mắt.
Một nữ sinh bước đến bắt chuyện: "Chào anh, xin hỏi anh cần giúp gì ạ?"
Tiểu sư thúc thân thiện cười với nữ sinh, hỏi: "Xin hỏi phòng hiệu trưởng đi đường nào?"
Nữ sinh phấn khởi nói: "Tôi dẫn anh đi đến phòng hiệu trưởng."
Tiểu sư thúc không từ chối để nữ sinh dẫn đường.
Nữ sinh vừa đi vừa tìm đề tài trò chuyện với tiểu sư thúc: "Tôi tên Haruno Masako, là sinh viên năm hai khoa văn học, xin hỏi tên của anh là gì?"
Tiểu sư thúc: "Ta tên Kuroyama Haruhiko."
"Kuroyama-kun, sao anh lại đến trường vào thời điểm này? Có phải do có việc bận nên chậm trễ khai giảng không? Anh học chuyên ngành nào vậy? Anh là sinh viên năm nhất phải không?"
Haruno Masako hỏi một tràng câu hỏi.
Tiểu sư thúc chỉ cười: "Ta không phải sinh viên."
"Vậy, vậy anh là?" Haruno Masako kinh ngạc hỏi.
Tiểu sư thúc: "Ta là giáo sư được trường mời về!"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận