Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 453: Tiểu sư thúc xuất thân làng chài 6 (length: 7616)

"Đổ hiệp?"
Trần Tiểu Đao kinh ngạc vui mừng, cười hì hì nói: "Ngươi biết ta à?"
Tiểu sư thúc: "Biết. Ngươi đánh bạc được tiền phần lớn dùng làm từ thiện, nên được người xưng là đổ hiệp."
Tiểu sư thúc đẩy số tiền Trần Tiểu Đao thua cho mình về phía trước, nói: "Số tiền này ta không muốn, ngươi cầm đi giúp đỡ những người cần giúp đi."
Trần Tiểu Đao lại lần nữa giơ ngón cái lên: "Huynh đệ, ngươi được đấy. Sư phụ ta nhất định sẽ thích ngươi. Mà nói mới nói, ngươi trông có chút giống sư phụ ta đó."
Sư phụ của Trần Tiểu Đao chẳng phải là Cao Tiến sao?
Tiểu sư thúc hỏi: "Ngươi chú ý đến ta là do ta giống sư phụ ngươi?"
Trần Tiểu Đao gật đầu: "Ngươi cùng sư phụ ta rất giống, đầu tiên ta chú ý đến ngươi vì tướng mạo, sau lại phát hiện đổ thuật của ngươi cũng rất giỏi, nên càng để ý ngươi. Không sợ ngươi chê cười, ta còn từng nghi ngươi là con trai sư phụ ta."
Tiểu sư thúc mỉm cười: "Ta tuy đã gặp tiên sinh Cao Tiến, nhưng ta cùng hắn không có quan hệ gì cả, cha mẹ ta đều khỏe mạnh."
Trần Tiểu Đao cười hì hì: "Hay là chụp với ta tấm hình nhé, đợi ta gặp sư phụ, sẽ cho hắn xem ngươi?"
Tiểu sư thúc vui vẻ đồng ý.
Sau khi chụp hình, hai người trao đổi thông tin liên lạc rồi chia tay.
Tiểu sư thúc mang số tiền thắng cược đi đổi tiền mặt, rời khỏi sòng bạc.
Phiếu thúc, Phiếu thẩm một nhà đã về khách sạn, Phiếu thẩm thua mấy vạn, đau lòng không thôi, đã không muốn nấn ná thêm.
Về đến Phong Diệp quốc, cuộc sống trở lại bình lặng.
Tiểu sư thúc vừa đi học vừa kinh doanh tửu trang, thoắt cái hai năm đã trôi qua.
Lưu Phong cùng Chiêu Đệ thi đỗ đại học, còn tiểu sư thúc đã sớm tốt nghiệp đại học.
Sau khi tốt nghiệp, tiểu sư thúc không đi nước ngoài tìm việc mà chỉ ở trong tửu trang, giống như con cá khô.
Hôm nay ăn cơm xong, tiểu sư thúc tản bộ trong tửu trang, thấy mấy chiếc xe từ xa chạy tới, tiến vào trong một trang viên bên cạnh.
Chủ trang viên này rất ít khi tới, hai năm nay, đây là lần đầu tiên tiểu sư thúc thấy chủ trang viên đến.
Những chiếc xe đó đều là xe sang cả.
Đúng vậy, không có tiền, sao có thể có trang viên lớn như vậy?
Huống chi, theo môi giới nói, tửu trang mà hắn đang sở hữu bây giờ, vốn dĩ cũng thuộc về chủ trang viên.
Vì còn cách xa, tiểu sư thúc không nhìn rõ mặt mũi chủ trang viên thế nào, hắn cũng không có ý định làm hàng xóm hòa thuận hữu hảo, nên nhanh chóng thu tầm mắt về, tiếp tục tản bộ trong tửu trang, rồi xuống hầm rượu lấy một bình rượu vang đỏ sản xuất năm trước.
Hắn quyết định tối nay ăn thịt bò hầm rượu vang.
Chưa đợi tiểu sư thúc hầm xong thịt bò, hàng xóm đã tự mình đến gõ cửa làm láng giềng hữu hảo.
Tiểu sư thúc mở cửa, nhìn người bên ngoài, không khỏi ngạc nhiên trợn to mắt: "Ngươi?"
Người bên ngoài không phải ai khác, chính là đổ thần Cao Tiến.
Cao Tiến nhìn người trẻ tuổi trước mắt, càng lớn tuổi càng giống mình, trong lòng rất kích động.
Không ngờ rằng người thiếu niên mà trước kia ông muốn biết, lại là con ruột của mình.
Nếu lúc trước ở Ma Cao, ông nán lại thêm vài ngày, phái người điều tra kỹ lưỡng về đứa trẻ này, thì đã không đến nỗi bây giờ mới biết thân thế của con, bây giờ mới đến nhận con, để con một mình bên ngoài chịu khổ bao năm như vậy!
Tiểu sư thúc: Bản nhân không có chịu khổ!
Cao Tiến: Có một loại khổ gọi là ba ba cảm thấy con khổ.
"A Huyền, ta là cha ngươi, cha ruột." Câu đầu tiên Cao Tiến mở miệng liền vạch trần mối quan hệ giữa hai người.
Tiểu sư thúc: "..."
Tiểu sư thúc: "Vào nhà nói chuyện đi."
Mời Cao Tiến vào phòng ngồi xuống, tiểu sư thúc hỏi: "Uống gì? Cà phê? Hay trà?"
"Trà." Cao Tiến nói, "Ta thích uống trà, hơn là cà phê."
Tiểu sư thúc gật đầu, dọn bộ pha trà cùng lá trà ra, bắt đầu thao tác.
Cao Tiến không chớp mắt nhìn tiểu sư thúc, trong ánh mắt tràn đầy vẻ từ ái.
Tiểu sư thúc rót một tách trà đưa cho Cao Tiến.
Cao Tiến nhận trà, nhấp một ngụm rồi khen: "Khéo tay thật!"
Tiểu sư thúc cười, mở miệng: "Có thể kể cho ta nghe chút về chuyện giữa ta và ngươi được không?"
Cao Tiến nghe vậy đặt tách trà xuống, thở dài một tiếng, nói: "Mẹ ngươi là bạn gái đầu của ta. Khi đó ta mới học được đổ thuật và bắt đầu lăn lộn giang hồ, trong lúc đó đã trêu vào vài người. Những người đó không hề có đạo nghĩa giang hồ, đã ra tay với mẹ ngươi. Vì vậy, mẹ ngươi bị rơi xuống biển, được cha nuôi ngươi cứu. . ."
Tiểu sư thúc: "..."
Tiểu sư thúc nhớ lại, chỉ cần người phụ nữ nào của Cao Tiến đều xui xẻo, không chết thì cũng bị thương.
Tên này chính là một tên sát tinh.
Cũng may, mẹ mình còn coi như số tốt, không chết được.
Cao Tiến nói: "Trước khi đến tìm ngươi, ta đã đi gặp mẹ ngươi. Bà ấy vẫn chưa khôi phục ký ức, cũng không nhận ra ta. Cuộc sống hiện tại của bà ấy rất yên bình, hạnh phúc, với hai vạn nguyên con để lại, cả gia đình họ sống rất tốt."
"Ta lấy danh nghĩa của con, cho thêm họ mười vạn, đủ để cả gia đình họ sống về sau. . ."
Tiểu sư thúc im lặng lắng nghe Cao Tiến kể.
Cao Tiến dùng lời nói diễn tả sự kích động và vui mừng của mình.
Sau khi liên tiếp mất ba người yêu thích, hai người vợ, Cao Tiến đã không còn hy vọng tìm được vợ sinh con nữa.
Ông đã nghĩ cả đời này sẽ cô độc sống nốt quãng đời còn lại, dù có tiền, vẫn là một ông già cô đơn.
Không ngờ ông trời lại đối đãi với ông không tệ, lại cho ông một đứa con, con ruột.
Khi xem ảnh chụp mà tiểu đao mang đến, ông đã có sự suy đoán, đến khi suy đoán đó được xác nhận, ông thật sự đã vui sướng tột cùng.
Ông chưa bao giờ vui đến vậy.
"Chuyện này, thật xin lỗi, luôn không biết sự tồn tại của con. Con, con có nhận người cha này không?" Cao Tiến mang theo sự thấp thỏm hỏi, không hề có phong thái đổ thần nắm chắc mọi thứ, "Dù không nhận cha, cũng không sao. Chỉ mong con cho phép cha thường đến thăm con là được."
Tiểu sư thúc chớp mắt, mở miệng: "Daddy."
Cao Tiến nghe vậy ngẩn người, lập tức vui mừng đáp: "Ơi!"
Nước mắt không kìm được mà lăn dài.
Tiểu sư thúc cười: "Có muốn cùng nhau ăn cơm không?"
Cao Tiến liên tục gật đầu: "Chúng ta đi khách sạn tốt nhất, ăn một bữa thật ngon, chúc mừng cha con ta nhận nhau."
Tiểu sư thúc cười ngăn lại: "Không cần đâu, ăn ở nhà thôi, con làm thịt bò hầm rượu vang, đủ hai người mình ăn còn dư."
Cao Tiến vội nói: "Không chỉ có hai người, ngũ thúc bọn họ còn đang đợi tin tức của ta."
Tiểu sư thúc nói: "Vậy thì mời ngũ thúc bọn họ cùng đến nhà con ăn cơm đi, con làm thêm hai món nữa."
Cao Tiến nghe nói tiểu sư thúc tự nấu ăn, nghĩ đến cuộc sống vất vả của tiểu sư thúc mười mấy năm trước, càng thêm đau lòng tiểu sư thúc.
Ông cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi lên, nói với tiểu sư thúc: "Để ta giúp con."
Tiểu sư thúc nghi hoặc: "Ngươi biết nấu ăn sao?"
"Đương nhiên biết rồi, trước khi phát tài, ta cũng từng nghèo rớt mồng tơi, chuyện gì cũng phải tự mình làm."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận