Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 618: Tiểu sư thúc thành nông gia lão hán 10 (length: 7998)

Sau khi đỗ cử nhân, Triệu Đông Thịnh không giống như Triệu lão tam, không đi du học ngay mà cùng Triệu lão tam vào kinh, tham gia kỳ thi hội lần này.
Triệu Đông Thịnh biết rõ kiến thức của mình còn chưa đủ, chỉ là muốn đi cảm nhận một phen thi hội, xem thử khoảng cách thành sĩ còn bao xa.
Dù sao hắn còn nhỏ tuổi, thất bại lần trước cũng không gây ảnh hưởng gì cho hắn.
Ông nội hắn từng nói: Trắc trở là điều cần thiết của giáo dục.
Ừm, lần này tiểu sư thúc cùng Triệu Hạ Hà sẽ cùng hai người Triệu lão tam cùng nhau vào kinh.
Ở mãi một chỗ, tiểu sư thúc và Triệu Hạ Hà – những người xuyên không đều thấy hơi chán, muốn đi xem bản đồ mới.
Thế là cả nhà thu xếp hành lý xong, thuê một cỗ xe ngựa, từ biệt dân làng, lóc cóc tiến về kinh thành.
Đáng tiếc là không có đồ trữ vật.
Tiểu sư thúc tiếc nuối.
Tử Xa Diễn có đồ trữ vật, hồi đó lúc dùng, khiến ba cha con Triệu lão tam ghen tỵ chết đi được.
Đáng tiếc Tử Xa Diễn không có dư đồ trữ vật, không thể tặng một cái cho họ.
Trên đường đi cũng không mấy bằng phẳng.
Hoàng đế hiện giờ không phải hôn quân, nhưng cũng không phải anh chủ, sự kiểm soát của hắn với cả nước cũng không vững chắc, cho nên sơn phỉ, đường bá đều có mặt.
Mỗi lần gặp phải những sơn phỉ, đường bá này, đều là Triệu Đông Thịnh và Triệu Hạ Hà ra tay, Triệu lão tam giúp bọn họ canh chừng, rèn luyện thực chiến cho hai đứa nhỏ.
Nhưng mà người thường đối đầu với tinh đấu sĩ thì chỉ có nước đi làm đồ ăn, Triệu Hạ Hà và Triệu Đông Thịnh vừa ra tay là giải quyết hết ngay.
Mà hai người họ còn phải cố áp chế lực lượng, nếu không thì vừa ra tay đã đánh người ta chết luôn.
Dù đám sơn phỉ, đường bá này đều dính máu người vô tội, không phải người tốt, nhưng Triệu Đông Thịnh và Triệu Hạ Hà vẫn giữ được tâm thái, đều không muốn giết người.
Vốn dĩ từ thôn lên kinh thành chỉ hơn nửa tháng đường, kết quả cả bốn người vừa đi vừa ngắm cảnh, thành ra phải hơn hai tháng mới tới được kinh thành.
Kinh thành náo nhiệt hơn huyện thành nhiều, người muốn vào thành còn đông hơn, xếp thành một hàng dài ngoài cửa thành.
Triệu lão tam đánh xe đến cuối hàng, theo đoàn người nhích dần vào.
Triệu Đông Thịnh ngồi cạnh Triệu lão tam, tò mò nhìn xung quanh.
Triệu Hạ Hà vén rèm xe ngựa lên, cũng ngắm nhìn xung quanh, đánh giá cảnh vật xung quanh cửa thành cũng như người ra vào.
Ở cửa thành đa phần là dân chúng thường ra vào, thỉnh thoảng mới có quyền quý ra vào, mà đa số họ đều ngồi xe ngựa, xe ngựa che chắn kín mít, không nhìn rõ được người bên trong.
Đang xem thì có một đoàn xe đi đến cửa thành.
Không xếp hàng như dân thường, quân lính canh giữ thấy phù hiệu trên xe liền lập tức tránh đường cho đoàn xe đi vào.
Dân chúng xung quanh có vẻ như cũng nhận ra phù hiệu đó, mở miệng bàn tán.
"Đó là xe của Sở vương phủ, xem ra Sở vương lại dẫn nhị tiểu thư Triệu gia ra ngoài du ngoạn rồi."
"Sở vương si tình nhị tiểu thư Triệu gia thật đấy."
"Nhưng mà Sở vương chẳng phải đã có Sở vương phi rồi sao?"
"Thì cưới nhị tiểu thư Triệu gia làm trắc phi là được chứ gì."
"Nhưng nhị tiểu thư Triệu gia được hoàng thượng phong là quận chúa rồi, thân phận cao quý, sao có thể đi làm thiếp cho người được?"
"Chẳng qua chỉ là cái danh quận chúa thôi, chứ thực tế cũng chỉ là con gái nhà buôn, thân phận sao so được với con gái gia đình quyền quý được giáo dưỡng tỉ mỉ từ bé chứ? Được làm thiếp của Sở vương đã là phúc của Triệu nhị tiểu thư rồi."
"Nhưng ta nghe nói nhị tiểu thư Triệu gia không muốn làm thiếp người ta đâu. Sở vương một lòng muốn cưới nhị tiểu thư Triệu gia, nhưng lại bị nhị tiểu thư Triệu gia cự tuyệt."
"Cái gì? Ngay cả Sở vương cũng từ chối, Triệu nhị tiểu thư này định gả cho ai đây?"
"Triệu nhị tiểu thư nói, nàng muốn gả người thì sẽ chỉ cưới mình nàng thôi, nàng muốn ‘một đời một thế một đôi người’."
"Lòng dạ cũng thật cao!"
"..."
Tiếng người truyền đến xe ngựa của nhà họ Triệu.
Triệu Hạ Hà mở miệng: "Nhị tiểu thư Triệu trong miệng bọn họ là Triệu Thu Nguyệt sao?"
Ba người kia không trả lời, nhưng ai nấy cũng ngầm xác nhận, nhị tiểu thư Triệu kia đích thực là Triệu Thu Nguyệt.
"Xem ra bây giờ nàng ta sống cũng khá đó chứ." Triệu Đông Thịnh nói.
Đối với cô em họ này, hắn chẳng hề ưa thích chút nào.
Huống chi, còn không biết liệu bây giờ cô em họ này có phải em họ thật của hắn hay không.
Trên đời này đều có tu luyện giả, lại có dị tộc, lỡ như em họ bị người đoạt xá cũng không lạ.
Triệu lão tam lên tiếng hỏi tiểu sư thúc: "Cha, chúng ta có nên đi gặp nhị ca không?"
Tiểu sư thúc: "Gặp cái gì mà gặp. Bọn họ đã không còn là người một nhà với chúng ta."
"Nhưng mà, Triệu Thu Nguyệt bây giờ như vậy, nhị ca của chúng ta có thể sẽ gặp nguy hiểm đấy ạ."
"Phúc họa tự mình gây ra. Đó là lựa chọn của chính bọn họ."
Dân làng đều nhận thấy Triệu Thu Nguyệt không giống bình thường, thân là cha mẹ ruột thịt Triệu lão nhị và Tôn thị sao lại không nhận ra?
Chẳng qua là Triệu Thu Nguyệt đem lại lợi ích lớn cho bọn họ nên họ mới giả mù thôi.
Tiểu sư thúc nói: "Huống chi, Triệu Thu Nguyệt cũng không có ý định hãm hại bọn họ."
Triệu lão tam ấm ức ngậm miệng, không đề cập đến nhà Triệu lão nhị nữa.
Trong lòng hắn thở dài.
Lúc nhỏ, nhị ca đối với hắn rất tốt.
Rốt cuộc là từ khi nào đã thay đổi như vậy?
Là sau khi nhị ca cưới Tôn thị về.
Nhị ca liền dần dần thay đổi.
Đúng là lấy vợ không hiền!
Bởi vì sự thay đổi của Triệu lão nhị, Triệu lão tam trong lòng lại có chút kháng cự với chuyện lấy vợ.
Bốn người dõi theo xe của Sở vương phủ đi vào thành, rồi thu tầm mắt về.
Triệu Thu Nguyệt đối với họ mà nói đã là người không mấy quan trọng, hà cớ gì phải phí tâm suy nghĩ đến như vậy.
Nhưng mà tiếng bàn tán của đám dân chúng xung quanh không ngừng lọt vào tai bốn người, khiến họ biết được những thành tích hiển hách của Triệu Thu Nguyệt trong mấy năm này.
Thật không hổ là nữ xuyên không!
Triệu Hạ Hà không khỏi cảm thán trong lòng.
Bản thân mình và Triệu Thu Nguyệt, thật đúng là không có cách nào so được với nhau mà.
Cho dù trên thế giới này chỉ có mỗi mình cô là người xuyên không, tự nghĩ cô cũng không làm được thành tựu như Triệu Thu Nguyệt.
Vậy nên, Triệu Thu Nguyệt chính là nhân vật chính trong truyện xuyên không làm ruộng, còn mình chẳng qua chỉ là nhân vật phụ ư?
Hay là pháo hôi?
Triệu Hạ Hà lắc mạnh đầu một cái, hất bỏ ý nghĩ không đáng tin cậy này ra khỏi đầu.
Có gia gia cao nhân ở đây, mình sao có thể trở thành pháo hôi được chứ?
Đợi ở cửa thành khoảng nửa canh giờ, bốn người tiểu sư thúc mới vào được thành.
Khi vào thành còn phải nộp phí vào thành, đắt gấp mười lần so với lúc nộp ở huyện thành.
Nhưng người ở kinh thành giàu có hơn ở huyện thành họ, số phí vào thành này đối với họ cũng không phải là quá nhiều.
Vào thành, bốn người dạo một vòng kinh thành, tìm một khách sạn trông có vẻ còn sạch sẽ, vào đó ở tạm.
Nghỉ ngơi một đêm, Triệu lão tam đi tìm nha hành, nhờ cò thuê một căn nhà nhỏ có sân.
Giá nhà ở kinh thành không hề rẻ, tiểu sư thúc vốn định mua nhà, nghe xong giá thì từ bỏ ý định mua nhà.
Kinh thành của thế giới này có phần giống với kinh thành mà tiểu sư thúc từng tới trong trò chơi Bao đại nhân – Triển hộ vệ, kinh tế vô cùng phát triển, giá nhà càng cao đến mức quá đáng.
Ngay cả quan viên ở kinh thành cũng khó có được nhà riêng, đều phải đi thuê phòng ở.
Vậy mà Triệu Thu Nguyệt đến kinh thành mấy năm, cũng chưa mua được một căn nhà nhỏ, đủ thấy số tiền cô kiếm được những năm này là bao nhiêu rồi.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận