Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 600: Tiểu sư thúc 18 thế kỷ 5 (length: 7416)

"Này vị tiên sinh, ngươi có phiền nếu ta ngồi cạnh không?"
Lawrence ngẩng đầu nhìn, hỏi là một thiếu niên mười mấy tuổi, tướng mạo vô cùng tinh xảo, mái tóc vàng óng như ánh nắng đúc thành. Lawrence trong thoáng chốc cho rằng mình thấy thiên sứ.
"Không phiền." Lawrence gật đầu.
Hắn đã thấy rõ, các chỗ ngồi khác trong nhà hàng đều kín người, chỉ bàn này của hắn là còn trống.
Tiểu sư thúc khẽ cười.
Hắn sẽ không nói cho người trước mặt, các khách hàng khác trong nhà hàng đều là do hắn sắp xếp.
Mời người một bữa cơm trưa miễn phí, ai mà không thích?
Tiểu sư thúc ngồi xuống đối diện Lawrence, gọi một phần cơm, trong lúc chờ đợi, ánh mắt tựa hồ vô tình đánh giá người đang ngồi cùng bàn.
Về điều này, Lawrence không nghĩ nhiều.
Bỗng nhiên, tiểu sư thúc lên tiếng: "Ngươi là thợ pha chế nước hoa phải không?"
Lawrence lúc này mới hơi cảnh giác nhìn về phía thiếu niên.
Thiếu niên mỉm cười nói: "Là vầy, ta ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng trên người ngươi. Chắc là ngươi đã tẩy rồi nhỉ? Nhưng vẫn còn mùi hương lưu lại trên người."
Trong mắt Lawrence sự cảnh giác càng sâu.
"Quý tộc và các quý ông ở vương đô đều sẽ dùng nước hoa, sao ngươi lại đoán ta là thợ pha chế nước hoa? Có phải ngươi biết ta không?"
Cho nên mượn cớ tiếp cận hắn?
Tiểu sư thúc lắc đầu: "Ta mới từ phía đông về, với người ở vương đô đều rất lạ lẫm, sao lại biết tiên sinh ngươi?"
Lawrence: "Từ phía đông về? Ngươi là Jeremy hầu tước kia sao?"
Tiểu sư thúc gật đầu: "Đúng."
Lawrence vội vàng đứng dậy hành lễ với tiểu sư thúc: "Chào hầu tước đại nhân, tôi là Lawrence Soyat."
"Lawrence Soyat? Cái tên này nghe quen quen." Tiểu sư thúc giả vờ suy tư, giật mình nói, "À, ngươi là thợ pha chế nước hoa nổi tiếng nhất vương đô."
Hắn cười hì hì: "Ta đoán đúng rồi nha, quả nhiên ngươi là thợ pha chế nước hoa."
Lawrence ngồi lại vào chỗ, kinh ngạc hỏi tiểu sư thúc: "Ngài thật sự đoán được nghề nghiệp của ta?"
Tiểu sư thúc gật đầu: "Đương nhiên. Trên người ngươi có một loại đặc chất, rất giống với các nhà điều hương mà ta thấy ở phía đông."
"Nhà điều hương?" Mắt Lawrence sáng lên, "Là thợ pha chế nước hoa đặc biệt ở phía đông sao?"
Tiểu sư thúc nói: "Nhà điều hương không phải thợ pha chế nước hoa, họ điều hương. . ."
Tiểu sư thúc kể cho Lawrence về nghệ thuật điều hương của người phương đông.
Lawrence càng nghe càng sáng mắt, hắn cảm thấy, mình đã tìm thấy phương hướng cho tương lai.
Trước mặt hắn, xuất hiện một con đường không quen thuộc nhưng tràn đầy hy vọng.
Lawrence tha thiết nói với tiểu sư thúc: "Thưa hầu tước đại nhân, ngài có thể kể cho tôi nghe thêm về những chuyện ở đất nước thần bí cổ xưa phương đông không?"
"Đương nhiên là được." Tiểu sư thúc vẫn cười tủm tỉm.
Tiểu sư thúc kể cho Lawrence nghe rất nhiều chuyện về đất nước cổ xưa phương đông, tiện thể cũng kể một ít chuyện về nước Thiên Trúc.
Thiên Trúc là một đất nước lớn về hương liệu, tin rằng Lawrence cũng sẽ rất hứng thú với nó.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của tiểu sư thúc, Lawrence rất hứng thú với nước Thiên Trúc, hỏi rất nhiều về chuyện liên quan đến nước này.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, từ lúc ăn cơm trưa đến tận khi ăn tối, thấy trời đã xế chiều, bóng tối sắp buông xuống, tiểu sư thúc dừng câu chuyện lại, bảo Lawrence về nhà.
Hắn không sợ những thứ trong bóng tối, nhưng Lawrence giờ chỉ là người bình thường, không thể đấu lại lũ người trong bóng tối kia.
"Thưa hầu tước đại nhân, cám ơn ngài đã giúp tôi mở mang tầm mắt. Ngài là một người tốt bụng."
Lawrence hành một lễ thân sĩ với tiểu sư thúc, đội mũ lên rồi ra khỏi nhà hàng.
Ánh chiều tà rọi trên người hắn, để lại phía sau một bóng dáng dài.
Tiểu sư thúc tiến lên hai bước, tay phải hư không chụp một cái, một đạo màu đen bị bắt ra từ bóng dáng của Lawrence.
Tiểu sư thúc nhìn cái luồng màu đen kia, tay phải bóp mạnh, bóp tan nó ra.
Ngày thứ hai, Lawrence trực tiếp mang rượu đến nhà bái phỏng tiểu sư thúc, hai người ở trong phòng nói chuyện cả ngày.
Ngày thứ ba, Lawrence kéo rương hành lý đến từ biệt tiểu sư thúc, hắn đã liên hệ được một chiếc thuyền đi phía đông, sắp khởi hành.
Tiểu sư thúc chúc phúc cho Lawrence.
Với lời chúc phúc có ma lực, có thể bảo đảm Lawrence bình an đến Thiên Trúc.
Ba ngày thời gian, đủ để Assini Onix tìm được tiểu thư Meria.
Rất tiếc, Onix tử tước tìm được chỉ là thi thể của tiểu thư Meria.
Toàn thân nàng đều bị hút hết máu.
Nếu không phải nhờ quần áo trên người, Onix tử tước cũng không thể xác định được bộ xác khô đó là tiểu thư Meria.
Ông chủ Blyden vô cùng đau buồn, lẽ ra ông ta phải hận thấu tiểu sư thúc, nhưng vì không e ngại thân phận quý tộc của tiểu sư thúc, ông ta vẫn tìm thích khách đến ám sát tiểu sư thúc.
Là vì tiểu sư thúc thích một mình đi lại không có người hộ vệ đi theo, lại vì vẻ ngoài tiểu sư thúc quá ư lừa gạt, cứ như một mỹ thiếu niên yếu ớt, khiến Blyden lão bản cho rằng tiểu sư thúc dễ bắt nạt. Cho rằng hắn sẽ tùy tiện bị thích khách giết chết, sẽ không ai biết Blyden lão bản là người thuê thích khách. Blyden lão bản mới làm ra một quyết định thiếu khôn ngoan như vậy.
Kết quả là, tên thích khách bị tiểu sư thúc đá bay ra ngoài, không thể nào đứng dậy được nữa.
Tiểu sư thúc sai người thông báo cho Onix tử tước, bắt tên thích khách đi.
Tên thích khách không có đạo đức nghề nghiệp mà bán đứng người thuê mình, Blyden lão bản bị bắt.
Ám sát quý tộc là tội lớn, Blyden lão bản xuống địa ngục theo con gái mình.
Nhưng có một chuyện có thể an ủi ông và con gái ông.
Onix tử tước đã bắt được hung thủ sát hại tiểu thư Meria.
Theo gợi ý của tiểu sư thúc, Onix tử tước đã khoanh vùng được đối tượng tình nghi.
Đó là một quả phụ quý tộc, một hoa giao tế nổi tiếng trong giới thượng lưu.
Vì nàng không những rất xinh đẹp, mà vẻ ngoài lại vô cùng trẻ trung.
Một người phụ nữ ba mươi tuổi, làn da lại mịn màng như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.
Khi Onix tử tước đã khoanh vùng được đối tượng tình nghi, vụ án trở nên rất dễ dàng.
Quả phụ không phải người cẩn thận, có quá nhiều sơ hở. Trước đây chỉ là không ai nghi ngờ nàng, một khi đã có người nghi ngờ, việc nàng làm liền bại lộ.
Onix tử tước báo cáo kết quả điều tra cho nữ vương bệ hạ, vì vậy, nữ vương bệ hạ đã phái một thiên sứ đến hỗ trợ Onix tử tước bắt giữ quả phụ kia.
Nữ vương cẩn thận như vậy là đúng.
Trong quá trình bắt giữ, quả phụ bỗng nhiên biến thành quái vật, Onix tử tước và thuộc hạ làm sao có thể là đối thủ của quái vật?
Cuối cùng đương nhiên là thiên sứ ra tay, tiêu diệt quái vật.
Quả phụ đương nhiên cũng chết, vụ án được phá, về sau cũng sẽ không còn bé gái nào bị mất tích nữa. . .
À, không thể nói chắc được như thế.
Bóng tối ở vương đô quá nhiều, ai biết có còn tồn tại loại chuyên săn bắn bé gái không?
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Onix tử tước đến bái phỏng tiểu sư thúc, kể lại sự việc cho hắn.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận