Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 28: Tiểu sư thúc lại muốn xem diễn (length: 8066)

Tiêu Vô Hằng kể lại sự sắp xếp của những người đứng đầu Thái Nhất môn đối với Hiên Viên Minh: "Các trưởng lão muốn xem thử tâm tính của Hiên Viên Minh thế nào, xem hắn có vì đắc ý mà trở nên ngông cuồng hay không. Nếu người này tâm tính vẫn chấp nhận được, sẽ đưa hắn vào nội môn, trọng điểm bồi dưỡng." Tâm tính của Hiên Viên Minh tốt hay không?
Trong mắt đại đa số mọi người, thì là tốt, ẩn nhẫn kiên nghị, có thù báo thù, có oán báo oán, sẽ không liên lụy người vô tội, điều này khiến vài vị trưởng lão đều nảy sinh ý muốn thu hắn làm đồ đệ.
Nghĩ đến sau khi giải vân thi đấu kết thúc, Hiên Viên Minh sẽ tiến vào nội môn.
Sau bảy ngày thi đấu, danh sách năm mươi người đứng đầu đã được xác định.
Trong ba ngày tiếp theo, năm mươi đệ tử này sẽ tiến hành trận chung kết, tranh mười vị trí đầu tham gia hiểu vân thi đấu.
Huyền Mặc toàn thân lạnh toát, luôn cảm thấy có người đang dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn hắn.
Huyền Mặc theo cái ánh mắt đáng ghét kia nhìn sang.
Ồ, người quen, chẳng phải là Lữ Hải Vương kia sao?
Ánh mắt của người đàn bà này vẫn trước sau như một chán ghét.
Hừ, coi mình như con cá trong ao của nàng à?
Cũng không nhìn xem trên người nàng cái tạp nham khí tức kia, vừa thấy là biết đã từng cùng rất nhiều nam nhân hoan lạc mà thành.
Thật khiến người ta buồn nôn.
Huyền Mặc không vui hừ một tiếng.
Tiêu Vô Hằng theo ánh mắt của Huyền Mặc nhìn sang, lông mày cũng không khỏi nhíu lại.
"Lữ Hải Vương thế mà lại luyện công pháp của Hợp Hoan tông?!"
Lữ Hải Vương vì lai lịch đặc thù mà được các cấp cao của Thái Nhất môn chú ý, ban đầu Diệu Lan chân quân muốn để người ở bên cạnh giám sát, nhưng người này tự cho mình là đúng, trêu đến những người có địa vị cao không vui, bị đẩy xuống thành đệ tử nội môn bình thường.
Lúc này, những người đứng đầu Thái Nhất môn vẫn âm thầm chú ý Lữ Hải Vương, sợ người đàn bà này gây ra chuyện xấu.
Nhưng mà Lữ Hải Vương tuy tư chất tốt, nhưng là một người lớn lên ở hiện đại, không hiểu gì về cách đọc hiểu cổ văn, làm sao có thể hiểu được công pháp tu luyện? Do đó tốc độ tu luyện vô cùng chậm.
Các cấp cao cảm thấy người đàn bà này không gây ra được sóng gió lớn gì, nên không chú ý đến nữa, chỉ thỉnh thoảng nhớ đến thì nhìn qua một cái. Ai ngờ chỉ vài năm không để ý tới, người đàn bà này thế mà lại làm ra chuyện tai họa!
Hợp Hoan tông chính là tông môn ma đạo đó!
Công pháp của Hợp Hoan tông tuy trên danh nghĩa nói là song tu, cũng thực sự có thể trong thời gian ngắn làm những người song tu với họ tăng tu vi, nhưng thực chất lại là đệ tử Hợp Hoan tông đang cướp đoạt bản nguyên của người song tu.
Nói như vậy đi, một người tư chất có tăng lên nhờ cố gắng của bản thân, cao nhất có khả năng tu luyện đến độ kiếp kỳ. Nhưng nếu song tu với người của Hợp Hoan tông, trong thời gian ngắn có thể nhanh chóng tăng cao tu vi, có thể nhanh chóng đạt đến nguyên anh kỳ và hóa thần kỳ.
Nhưng khi bản nguyên đã bị người Hợp Hoan tông cướp đoạt đi, sau hóa thần tu vi sẽ đình trệ, khó tiến bộ, tương đương với việc đoạn tuyệt con đường tu luyện.
Trước đây, người Hợp Hoan tông gây họa cho rất nhiều tu sĩ của chính đạo và ma đạo, dẫn đến việc hai đạo cùng nhau tiêu diệt Hợp Hoan tông. Tàn dư của Hợp Hoan tông bỏ trốn, trốn ở chỗ tối không dám lộ diện. Không ngờ rằng Lữ Hải Vương này thế mà lại cấu kết với người của Hợp Hoan tông, còn học công pháp của Hợp Hoan tông.
Sắc mặt của Tiêu Vô Hằng lập tức đen sầm lại. Lữ Hải Vương từ một người mất rất lâu mới nhập môn tu luyện ngay lập tức trở thành cao thủ nằm trong năm mươi người đứng đầu môn phái, tu vi tăng lên quá lớn, chỉ sợ trong môn đã có không ít đệ tử bị ả làm hại.
Tiêu Vô Hằng bỏ lại Huyền Mặc, lập tức đi tìm chưởng môn Huyền Thần, bàn bạc xử lý chuyện của Lữ Hải Vương.
Lữ Hải Vương biểu hiện càng lúc càng cao điệu, không chỉ Tiêu Vô Hằng chú ý, Huyền Thần cùng các phong chủ trưởng lão khác cũng đều chú ý.
Lữ Hải Vương vừa mới kết thúc một trận chiến đấu, giành chiến thắng, đắc ý đi xuống đài, lập tức đã bị những tên dưới váy chi thần của nàng vây quanh.
Những kẻ dưới váy chi thần đối với Lữ Hải Vương hỏi han ân cần, hết mực che chở, xem Lữ Hải Vương như công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay, những đệ tử khác đều nhìn mà ngây người.
Những người này đầu óc có vấn đề à? Thế mà có nhiều nam nhân vây quanh một người phụ nữ.
Đừng nói tu sĩ chuyện quan trọng nhất là tu luyện, nam nữ những chuyện này tốt nhất là sau khi kết thành kim đan hãy nghĩ đến, nếu không nguyên dương và nguyên âm mất quá sớm sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện sau này.
Chỉ nói nhiều nam với một nữ thôi…
Cho dù là tu chân giới, nam nữ tương đối bình đẳng, nhưng vẫn còn có tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Ngay lúc này, một đội người mặc quần áo đồng phục đi về phía Lữ Hải Vương và đám người dưới váy chi thần của nàng.
Các đệ tử thấy đội người đó, vội vàng nhường đường.
Đó chính là người của chấp pháp đường trong môn phái, không biết người phụ nữ kia cùng với đám người tình nhân của ả đã làm chuyện gì mà bị chấp pháp đường để mắt tới.
Lữ Hải Vương cũng nhận ra người của chấp pháp đường, nhưng ả thật không biết mình đã làm sai cái gì.
Chẳng phải chỉ tìm thêm mấy bạn tình thôi sao? Có hề vi phạm môn quy đâu, người của chấp pháp đường không có khả năng bắt ả được!
Là người ngoài đến, hoàn toàn không có chút kiến thức nào về lịch sử Phá Vân đại lục, Lữ Hải Vương căn bản không biết Hợp Hoan tông bị Hiểu Vân đại lục ghét bỏ đến mức nào. Nếu không thì ả đã không dám cao điệu quyến rũ đệ tử nam như vậy.
Khi bị người chấp pháp đường không nói một lời bắt đi, Lữ Hải Vương còn kêu oan, một bộ dáng đáng thương như bị ức hiếp, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn về những đệ tử khác, hy vọng đám đệ tử đó có thể vì ả mà đứng ra.
Nhưng mà, cho dù có đệ tử nam bị ánh mắt của ả dụ dỗ, lúc này cũng không dám đứng ra giúp ả nói chuyện.
Chấp pháp đường trong lòng mỗi đệ tử đều là một sự tồn tại hết sức đáng sợ, hơn nữa các đệ tử cũng biết, chấp pháp đường sẽ không tùy ý bắt người, chắc chắn là người bị bắt đã làm sai chuyện. Nếu thật sự bắt sai người, sau khi điều tra rõ ràng, chấp pháp đường cũng sẽ thả người ra, không có chuyện cố chấp làm bừa.
Cứ như vậy, Lữ Hải Vương và đám người bị bắt đến chấp pháp đường.
Lữ Hải Vương nhìn thấy ngoài đường chủ chấp pháp đường, chưởng môn Huyền Thần cũng ở chấp pháp đường, ngồi ở vị trí dưới tay của đường chủ chấp pháp đường. Cái người mà ả nhìn thấy lần đầu liền muốn quyến rũ, mỹ thiếu niên đang đứng phía sau chưởng môn.
Lữ Hải Vương vội vàng ưỡn người, làm tư thái của mình trở nên càng tao nhã xinh đẹp một chút, không muốn nhếch nhác như vậy, nhất định phải để lại cho mỹ thiếu niên một ấn tượng xinh đẹp.
Huyền Thần cùng trưởng lão chấp pháp đường cũng không khỏi nhíu mày, thảo nào người đàn bà này lại bị công pháp của Hợp Hoan tông chọn trúng, giờ phút này còn nghĩ đến việc quyến rũ người khác.
Huyền Thần có chút hối hận khi mang con trai đến chấp pháp đường xem náo nhiệt.
Con cún nhỏ trắng trong của nhà mình lại bị người đàn bà buồn nôn kia nhòm ngó, thật khiến hắn không vui.
Huyền Mặc khóe miệng khẽ nhếch lên, đối mặt với sự quyến rũ của Lữ Hải Vương hoàn toàn không mảy may, trong mắt chỉ có sự khinh miệt nhìn rác rưởi, khiến Lữ Hải Vương trong lòng chửi thầm Huyền Mặc không có mắt, thế mà không biết thưởng thức mị lực của ả.
Ghê tởm, dù lớn lên có đẹp trai, dù là dáng vẻ mà ả thích, ả cũng nguyền rủa hắn, nguyền rủa hắn cả đời không tìm được người phụ nữ hắn yêu…
Nếu Huyền Mặc mà biết được tiếng lòng của Lữ Hải Vương, khẳng định sẽ nói cho Lữ Hải Vương biết: Mục tiêu của hắn là biển sao trời mênh mông, phụ nữ đối với hắn chỉ là mây trôi.
"Chưởng môn, vì sao lại bắt chúng ta?" Tên đệ tử tên Viên Đạt Đầu lên tiếng, hắn là thiên tài đơn linh căn kim hệ cùng tham gia đại điển thu đồ cùng Lữ Hải Vương lúc trước.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận