Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 646: Tiểu sư thúc mới thế giới chơi thực tế ảo 2 (length: 7790)

Mọi người chơi đều chăm chú nhìn Thành Như Quân.
Thành Như Quân cười ha hả hai tiếng: "Thần linh có thể là đã nói với ta, muốn dựa theo các ngươi hoàn thành công việc và đóng góp để cấp cho các ngươi phần thưởng. Các ngươi hiện tại chưa có bất kỳ công lao nào, còn muốn học khinh công? Nằm mơ đi thôi."
Mọi người chơi: "..."
Thành Như Quân: "Ta hiện tại ở cách đây năm dặm, các ngươi tự mình đi đến đó đi."
Nói xong, thi triển khinh công, thân ảnh lại biến mất.
Mọi người chơi: "..."
Mọi người chơi cùng nhau thở dài, NPC quá thông minh, lừa không được gì tốt rồi!
Không còn cách nào, chỉ có thể dùng "11 xe buýt", tự mình đi qua.
Nói năm dặm chuyển thành km là hai phẩy năm km, là hai ngàn năm trăm mét, cũng không tính xa... đi bộ?
Cũng chẳng qua là ba lần chạy tám trăm mét, so với chạy marathon còn ngắn hơn nhiều.
Hơn nữa đây là trong trò chơi, mặc dù trên giao diện thuộc tính có cái giá trị thể lực, nhưng cũng chỉ là chỉ số giảm xuống, bản thân cũng không cảm thấy mệt mỏi khó chịu gì, đúng không?
Vậy thì chạy!
Cùng thanh xuân, nghênh đón mặt trời mới mọc, chạy thôi!
Tiểu sư thúc khẽ nhếch mép.
Lũ trẻ trâu vui vẻ quá nhiều, sự thật sẽ dạy bọn họ một bài học.
Thế là, sau khi chạy được bốn năm trăm mét, mọi người chơi bắt đầu thở hồng hộc.
"Ngọa Tào! Trò chơi này cũng quá chân thực rồi đi? Thế mà ngay cả mệt mỏi cũng có thể mô phỏng ra được. Ta chạy tám trăm mét là y như thế này. Dựa vào, không được, ta phải dừng lại nghỉ một lát."
"Ngươi còn sức nói chuyện, sao không còn sức chạy?"
"Đây không phải nói nhảm à, đây là trò chơi. Nói chuyện có thể dùng kênh thế giới mà. Ngươi chẳng phải cũng đang dùng kênh thế giới sao?"
"Ta vừa rồi là dùng kênh gần đây chuyển sang kênh thế giới. Trò chơi này thực sự quá chân thực, nói chuyện ở kênh gần đây, giống hệt như chạy tám trăm mét, lời nói ra không mạch lạc, chỉ còn lại thở dốc."
"Hình như kênh thế giới là dùng ý niệm truyền đạt, kênh gần đây là nói chuyện trực tiếp."
"Ốc Đức t·h·iên, nhà thiết kế trò chơi này tuyệt đối là một kẻ cuồng chi tiết."
"Ta không được rồi, ta phải dừng lại, ta thật sự không chạy nổi nữa."
"Ta cũng thế."
"Đồ thiết kế ghê tởm, làm chân thực vậy làm gì?"
Tiểu sư thúc thương thay cho nhà thiết kế đang "ngồi không trúng đạn".
Cái này căn bản không phải do nhà thiết kế game thiết kế ra, mà là phản ứng chân thực của người chơi.
Thế giới này vốn dĩ là một thế giới chân thực mà.
Ngươi nói cơ thể của người chơi không phải là chân thực?
Đã tiến vào một thế giới thì phải tuân theo quy tắc của thế giới đó!
Hệ thống trò chơi còn chưa hoàn toàn khống chế thế giới này đâu, chỉ có thể hơi thay đổi một chút quy tắc của thế giới, giúp người chơi gian lận. Nhưng còn lại thì phải xem người chơi thể hiện như thế nào ở thế giới này.
Người chơi thể hiện tốt thì hệ thống trò chơi mới có thể khống chế thế giới này được nhiều hơn.
"Chào bạn, mình là Nam Phán Vân, có thể cho mình biết tên trong trò chơi của bạn không?"
Tiểu sư thúc nghe được hai nữ người chơi đang nói chuyện, một trong hai người chính là người trước đó hỏi Thành Như Quân xin học khinh công.
Chỉ nghe người đó đáp lời: "Mình là Thanh Thủy Nhu."
Hai cô gái cứ thế trò chuyện với nhau.
Bọn họ không dùng kênh thế giới, mà dùng kênh trước mắt, thể lực của cả hai không tệ, vẫn có thể vừa chạy vừa nói chuyện.
Rõ ràng trông hai người đều là những cô gái yếu đuối.
Thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Hai người nói chuyện, mà vẫn có thể chạy trong nhóm dẫn đầu, bỏ lại rất nhiều người chơi phía sau.
Tiểu sư thúc thấy hai cô gái này thật thú vị, không khỏi chú ý thêm một chút, cũng nhớ kỹ tên trò chơi của cả hai.
Chạy một hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy khói bếp phía trước.
Nghĩ là đã tới nơi Thành Như Quân ở, người chơi lập tức cảm thấy thể lực lại tràn trề, tăng nhanh tốc độ chạy.
Sau đó, mọi người thấy một căn nhà gỗ dựng bằng cây.
Căn nhà gỗ đơn sơ đến mức, nếu trời mưa thì tuyệt đối không ở được bên trong.
Mọi người chơi mắt chữ A, miệng chữ O, như thế này cũng quá keo kiệt rồi đi?
Thành Như Quân đi vào trong nhà gỗ, nói với đám người chơi: "Đã tới rồi thì làm việc đi. Việc đầu tiên, trước giúp ta lợp lại nhà."
Âm thanh nhắc nhở của trò chơi vang lên, trên giao diện của người chơi xuất hiện nhiệm vụ: Giúp Thành Như Quân xây một căn phòng có thể ở được. Phần thưởng: Nội công cơ bản.
Mọi người chơi dán mắt vào hai chữ nội công cơ bản, nhìn một hồi lâu, sau đó tất cả đều mau chóng làm.
Làm việc! Làm việc!
Cho dù không có công cụ thì cũng không sao, khó khăn nào rồi cũng sẽ vượt qua, không có công cụ thì tự mình chế tạo công cụ.
Người Hạ phần lớn đều là những cao nhân về thủ công, đa số đều là những kẻ cuồng xây dựng cơ bản.
Chẳng phải là xây một căn phòng có thể ở được thôi sao?
Cho dù là xây một tòa hoàng cung, cho bọn họ một chút thời gian, họ cũng có thể làm được.
Người chơi tụ tập lại, bắt đầu phân công hợp tác, một số người đi đốn củi, một số đi tìm đất sét làm gạch, một số khác thì...
Tiểu sư thúc được phân công vào công việc đốn củi.
Trò chơi quá keo kiệt, khi người chơi đăng nhập vào game lần đầu, cũng không có phát cho họ vũ khí.
Cho nên, nhóm đi đốn củi đều nhìn nhau không biết làm cách nào để đốn củi.
Tiểu sư thúc đi về phía căn nhà gỗ nhỏ.
Ở cửa nhà gỗ, Thành Như Quân đang ngồi ăn con thỏ mới nướng xong.
Thấy Tiểu sư thúc đi đến, Thành Như Quân buông con thỏ xuống, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi có chuyện gì?"
Tiểu sư thúc hỏi: "Thành nữ hiệp, chúng ta muốn đi đốn cây, nhưng không có công cụ chặt cây, không biết nàng có thể cung cấp cho chúng ta được không?"
Thành Như Quân chỉ vào phía sau nhà gỗ: "Trong đó có một vài vũ khí hỏng, các ngươi có thể xem, mấy thứ đó dùng được."
"Đa tạ Thành nữ hiệp." Tiểu sư thúc cảm ơn xong, nói với người chơi ở phía xa: "Lại đây hai người, cùng ta đi lấy công cụ."
Người chơi đồng loạt giơ ngón tay cái với Tiểu sư thúc.
Ngay lập tức có hai nữ người chơi chạy về phía Tiểu sư thúc.
Vẫn là người quen, chính là Thanh Thủy Nhu và Nam Phán Vân.
Tiểu sư thúc cười với cả hai người, rồi đi vào nhà gỗ trước.
Bên trong nhà gỗ rất lộn xộn, ngoài một chiếc giường gỗ giản dị không lớn, trên mặt đất chất đầy đồ đạc. Có giáp trụ, có binh khí, còn có mấy bình sứ lớn bằng bàn tay, bị vứt ở một góc.
Chủng loại binh khí cũng rất nhiều, có đao có kiếm có thương có rìu có chùy đồng có roi có cái nĩa...
Xem ra thập bát ban binh khí ở đây đều có đủ.
Lúc này, Tiểu sư thúc nhặt một chiếc rìu lên.
Trên lưỡi rìu có vết máu màu đỏ sẫm, những chỗ khác thì rỉ sét, nhưng vẫn còn dùng được.
Nam Phán Vân và Thanh Thủy Nhu mỗi người cũng cầm một chiếc rìu.
Trong đống binh khí này cũng chỉ có ba chiếc rìu, không còn chiếc thứ tư nào khác.
Ba người nhìn nhau, cắm rìu vào thắt lưng, lại tìm trong đống binh khí dưới đất những cây đao và kiếm, tổng cộng có hơn hai mươi thanh.
Ba người ôm đống đao kiếm này đi ra khỏi nhà gỗ.
Những người chơi bên ngoài nhìn thấy đám binh khí, mắt ai nấy đều sáng lên, vội vàng tiến lên, bao vây ba người.
Ba người ném đao kiếm xuống đất, để những người chơi khác tự chọn lấy một thanh.
Rất nhanh, những vũ khí trên mặt đất liền bị lấy sạch.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận