Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 312: Tiểu sư thúc tiến vào không biết kịch bản trò chơi 12 (length: 7281)

"Ta cảm thấy rất có thể sẽ xuất hiện yêu quái hồ ly cùng cương thi."
"Vì sao lại cảm thấy vậy?" Allent hỏi.
Gã này đúng là y như con vẹt của Jeremy, cứ hễ Jeremy nói gì là hắn lại nói leo theo ngay.
Jeremy không trả lời câu hỏi của hắn mà quay sang Isabella hỏi: "Isabella, ngươi còn nhớ trong phòng mình treo bức tranh gì không?"
Isabella gật đầu, đáp: "Là một cái hang động, tối om om, ta thấy có hơi đáng sợ."
Jeremy nhìn mọi người một lượt.
Mọi người hiểu rõ ý nghĩa trong ánh mắt của hắn.
Rogert đập tay xuống, giật mình nói: "Đúng rồi, dơi không phải sống trong hang động sao?"
Allent cũng giật mình nói: "Isabella là người bị tế đầu tiên, cho nên tối đầu tiên quái vật xuất hiện sẽ là quái vật bị phong ấn trong bức tranh ở phòng nàng. Phòng của Jeremy ở cạnh phòng Isabella, vậy thì có nghĩa là con quái vật bị phong ấn trong tranh ở phòng hắn sẽ là con thứ hai xuất hiện vào đêm thứ hai."
Jeremy gật đầu: "Bức tranh trong phòng ta vẽ một cái hồ và căn nhà gỗ cạnh hồ, nên ta đoán đêm nay sẽ có yêu quái hồ ly hoặc là cương thi xuất hiện."
"Yêu quái hồ ly thì ta hiểu rồi, nhưng sao lại có cả cương thi?" Royce hỏi.
Allent thay Jeremy trả lời: "Ngươi không chơi game à? Có cái trò RPG « Nhà Gỗ Bên Hồ », trong đó có con cương thi."
Rogert: "Anh bạn, hai người cũng thích chơi game à? Khi nào thì cùng nhau lập nhóm chơi đi. Ta thích chơi « Đại Chiến Giữa Các Vì Sao » nhất, còn hai người thì sao?"
Allent cười: "Được thôi, ta cũng rất thích « Đại Chiến Giữa Các Vì Sao », có cơ hội cùng nhau chơi nhé."
"Lạc đề rồi đấy." James nhắc nhở hai người.
Hai người vội vàng kéo chủ đề lại.
Allent hắng giọng nói: "Phòng của ta nằm ở phía bên kia của Jeremy, nên quái vật bị phong ấn trong bức tranh ở phòng ta sẽ xuất hiện vào đêm thứ ba. Ta nhớ bức tranh của mình vẽ một ruộng lúa và một ruộng hoa hồng. Vậy thì có nghĩa là con quái vật xuất hiện vào đêm thứ ba sẽ là bù nhìn à?"
"Bù nhìn à? Chắc không yếu ớt vậy chứ?" Catherine nghi ngờ nói.
Rogert tự cho mình là hảo huynh đệ của Allent nên giờ khắc này đương nhiên phải giúp bạn nói đỡ rồi.
"Đừng có coi thường bù nhìn, bù nhìn cũng không yếu chút nào đâu. Cô xem «Bù Nhìn Đêm Tối», «Tạm Biệt Bù Nhìn», «Bù Nhìn Đoạt Mạng» chưa? Bù nhìn trong đó làm cô sợ tới mức chỉ muốn hét lên cho xem."
Allent nói: "Điều đáng sợ không phải bù nhìn, mà là ác linh nhập vào bù nhìn. Vũ khí trong tay chúng ta có thể tiêu diệt được cương thi, yêu quái, nhưng đối phó ác linh thì chẳng có tác dụng gì."
Những người khác đều nhíu mày lo lắng trước lời nói của Allent.
Jeremy lên tiếng: "Không hẳn vậy, nghĩ đến dòng điện cũng sẽ có tác dụng với ác linh đấy. Trong truyền thuyết cổ xưa của phương Đông, sấm sét là khắc tinh của quỷ quái yêu ma. Tuy chúng ta không thể dẫn được sấm sét từ trời, nhưng dùng điện dưới mặt đất đối phó với ác linh chắc cũng có hiệu quả."
Nghe vậy, mọi người liền đồng loạt sáng mắt nhìn về phía Royce - người đang cầm gậy điện trên tay.
Royce ôm chặt lấy gậy điện: "Đừng hòng cướp nó của ta."
Sloka nói: "Chúng ta có thể dùng dây điện dẫn dòng điện để đối phó ác linh mà."
Mọi người nghe vậy nhao nhao tán thưởng Sloka.
Royce thở phào nhẹ nhõm vì sẽ không ai cướp gậy điện của mình nữa.
Nàng nói: "Phòng của ta ở bên cạnh phòng Allent, vậy thì con quái vật thứ tư sẽ xuất hiện từ bức tranh trong phòng ta. Bức tranh đó vẽ một sân khấu biểu diễn. Ta không thể nào liên tưởng tới quái vật nào liên quan đến sân khấu cả."
Rogert nói: "Nhiều lắm chứ, như thằng hề, vũ nữ ballet mặt không, đều là những thứ liên quan đến sân khấu đó thôi."
Isabella tò mò hỏi: "Sao anh lại biết rõ thế?"
Rogert cười hắc hắc: "Tại vì ta thích xem phim kinh dị nhất mà. Mấy người thử nói xem trong phòng của mình có những bức tranh gì, ta sẽ giúp phân tích xem bên trong nó phong ấn con quái vật gì."
"Vậy cũng hay đấy, ta cũng muốn xem anh hiểu biết về quái vật tới mức nào." Royce nói: "Trong phòng ta có bức tranh vẽ một phòng ăn trong tòa lâu đài cổ, nhìn từ cửa sổ phòng ăn có thể thấy một cái giếng trong sân. Anh nói xem, cảnh tượng này có liên quan gì đến con quái vật nào?"
Rogert suy nghĩ một chút rồi nói: "Phòng ăn làm ta nghĩ tới thực nhân ma."
Jeremy nhắc nhở: "Còn cái giếng kia nữa."
Rogert vỗ trán một cái, nói: "Đúng rồi, cái giếng kia chắc chắn là cái giếng mà Sadako từng ở."
"Sadako?" Mọi người nghi hoặc trước cái tên xa lạ này, như thể tên của người dân ở một hòn đảo nào đó.
Rogert: "Là một bộ phim kinh dị của đảo quốc, tên là « The Ring », một con ác linh có siêu năng lực."
James không khỏi văng tục: "Ác linh có siêu năng lực, vậy chúng ta sống kiểu gì đây?"
Catherine hỏi Rogert: "Trong phim có cách giải quyết con ác linh đó không?"
Rogert lắc đầu.
Mặt mọi người lập tức trở nên khó coi và thận trọng hơn.
Jeremy cất tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng: "Tiếp theo."
Cái gì tiếp theo?
Mọi người ngẩn người ra một hồi rồi mới hiểu.
Catherine vội vàng lên tiếng: "Bức tranh trong phòng ta vẽ một phòng thí nghiệm chứa đầy các dụng cụ thí nghiệm."
Mọi người cùng nhìn Rogert, xem lần này hắn sẽ nói gì.
Rogert nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra một khả năng, không chắc chắn nói: "Không lẽ là zombie và người thằn lằn?"
"Rất có thể." Allent đồng tình.
Khóe miệng hắn giật giật. Hắn đã từng bị kéo vào một trò chơi tận thế, có điều lần đó tận thế là đại hồng thủy, giờ thì lại gặp zombie với người thằn lằn, có lẽ nào muốn tạo ra thêm một cuộc tận thế khác nữa sao?
James kể về bức tranh trong phòng mình: "Bức tranh vẽ tòa lâu đài cổ, chính là cái tòa lâu đài cổ mà chúng ta đang ở đây."
"Lâu đài cổ?"
Mọi người kinh ngạc.
Một ý nghĩ chẳng lành hiện lên trong đầu mọi người.
Jeremy thở dài: "Nghĩ đến tối cuối cùng sẽ là đêm cuồng hoan, tất cả quái vật bị phong ấn trong lâu đài cổ sẽ được giải phóng."
Sắc mặt mọi người trở nên vô cùng khó coi.
Một hai loại quái vật thì họ vẫn còn khả năng ứng phó được.
Nhưng tất cả các loại quái vật cùng lúc được giải phóng thì họ phải ứng phó kiểu gì?
Chi bằng cứ nằm xuống chờ chết luôn cho xong.
Jeremy vỗ tay, thu hút ánh nhìn của mọi người rồi mở lời: "Đừng như vậy chứ. Lúc mới nghe được bí mật về tòa lâu đài này chẳng phải chúng ta cũng có tâm trạng như vậy sao? Nhưng rồi sau đó thì sao? Chúng ta không hề bỏ cuộc mà đã tiêu diệt toàn bộ lũ dơi khổng lồ tấn công chúng ta. Chúng ta giết được một loại quái vật, thì tại sao lại không thể giết được hai loại, ba loại? Chỉ cần bản thân mình không bỏ cuộc thì kẻ chết không phải là chúng ta mà là quái vật."
"Đúng vậy, cứ liều mạng với lũ quái vật đó đi." Allent thể hiện chức trách con vẹt của mình: "Cho dù có chết thì cũng phải lôi theo được nhiều quái vật xuống mồ."
Rogert phụ họa: "Giết một con quái vật là đủ vốn, giết hai con quái vật là có lời, giết càng nhiều thì lời càng to."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận