Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 290: Tiểu sư thúc tiến vào không biết kịch bản trò chơi 2 (length: 6831)

"Mẹ yêu quý, người thế mà biết tiếng người phương Đông?"
Jeremy không khỏi nhìn nhận người phụ nữ trước mắt một cách nghiêm túc.
Meria nói: "Ta không chỉ biết tiếng người phương Đông, ta còn biết thêu thùa phía Đông nữa đấy! Lúc ta còn nhỏ, tiệm may có một vị phụ nhân đến từ phương Đông, khi còn bé ta đã học với nàng một thời gian."
Meria nhớ lại khoảng thời gian tuổi thơ vô lo, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, nhưng nụ cười ấy rất nhanh biến mất, lập tức thay bằng một nỗi ưu tư.
"Đáng tiếc sau đó chiến tranh nổ ra, ông bà ngoại của ngươi cùng người phụ nhân kia đều chết trong lúc chạy nạn."
Meria thở dài một tiếng, thật lâu không nói thêm gì.
Jeremy cũng không nói gì thêm, lặng lẽ ngồi ở một bên chờ Meria tự mình hồi phục.
Một lát sau, Meria mới nắm chặt tay nói: "Ngày mai ta sẽ đi London. Con yêu, con có muốn đến trường ở London học không?"
Jeremy lắc đầu từ chối: "Trường con đang học rất tốt, con không muốn chuyển trường. Hai năm nữa thôi là con có thể thi đại học, đến lúc đó con sẽ thi vào đại học London. Mẹ à, mẹ nói con nên thi Oxford hay là Cambridge đây?"
"Cambridge đi." Meria trả lời, "Ba của con cũng tốt nghiệp từ Cambridge mà."
Nhưng ngay lập tức lại nói: "Con một mình ở nhà, mẹ không yên tâm, con vẫn là theo mẹ đi London đi."
"Không cần đâu mẹ, con lớn rồi, có thể tự mình chăm sóc mình, mẹ vẫn nên đi tìm ba đi. Cứ trì hoãn nữa, ba sẽ bị người phụ nữ khác cướp mất đấy."
Trong lòng Meria, người yêu là quan trọng nhất.
Thế nên ngày thứ hai, Meria thật sự đóng cửa tiệm may, đến London trước.
Ba ngày sau, Jeremy nhận được thư Meria gửi về, trong thư nói nàng đã phỏng vấn thành công vị trí thư ký của Paris.
Người phỏng vấn vị trí thư ký rất nhiều, Paris không phải là người xuất sắc nhất trong số đó, nhưng nàng là người hiểu biết Paris nhất, dựa vào sự hiểu biết này, nàng được Paris chú ý tới, thuận lợi trở thành thư ký của hắn.
Sau đó, cứ cách một tuần, Jeremy lại nhận được thư Meria gửi đến, biết được tiến triển giữa nàng và Paris.
Paris không khôi phục ký ức, nhưng cũng đã bất tri bất giác bị Meria thu hút.
Meria là một người phụ nữ rất đẹp, so với người đang hẹn hò của Paris còn xinh đẹp hơn, cũng có mị lực hơn.
Đàn ông bị nàng hấp dẫn là điều rất bình thường.
Huống chi, Meria lại hiểu rõ Paris đến vậy.
Nàng biết Paris uống cà phê chỉ thích bỏ một viên đường nhưng sẽ cho rất nhiều sữa, nhiệt độ cần thiết phải khống chế ở khoảng bốn mươi độ; biết Paris không thích ăn bí đỏ mà thích ăn khoai tây, không thích ăn thịt heo mà thích ăn thịt bò; biết lịch sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của Paris. . .
Nàng đem sự hiểu biết này áp dụng vào việc chăm sóc Paris hàng ngày, làm Paris cảm thấy vô cùng thoải mái, đối với vị thư ký này càng ngày càng ỷ lại, bất tri bất giác để Meria xâm chiếm cuộc sống của hắn.
Meria chiếm phần lớn thời gian của Paris, trong lòng Paris, hình bóng của nàng càng ngày càng quan trọng, đã vượt qua bạn gái đang hẹn hò của hắn.
Ngay trong lúc hắn cùng bạn gái hẹn đi ăn cơm, Paris vô tình nhắc tới tên Meria nhiều lần, làm bạn gái nhìn ra một vài dấu hiệu.
Ngày thứ hai, Namesia tìm đến Meria, hai người cùng nhau đến quán cà phê.
"Số tiền này cho cô, cô rời khỏi Paris đi." Namesia lấy ra một tờ chi phiếu đặt trước mặt Meria.
Meria cười lắc đầu.
Bị từ chối, Namesia rất tức giận: "Cô đúng là đồ đàn bà trơ trẽn, chẳng lẽ muốn làm tình nhân của Paris sao?"
Meria mở miệng: "Không, tôi là vợ của Paris, không phải tình nhân."
Namesia tức giận nói: "Paris là vị hôn phu của tôi, anh ấy sẽ chỉ kết hôn với tôi, gia tộc của anh ấy cũng sẽ chỉ chấp nhận tôi, sẽ không chấp nhận cô."
Meria thở dài một tiếng, nói với Namesia: "Tiểu thư Namesia, Paris đã là chồng của tôi."
Nàng không hề có bất kỳ địch ý nào với Namesia, cho dù người này là tình địch của mình, nhưng đây chẳng phải vì cô ấy không biết quá khứ của mình và Paris sao? Nếu cô ấy biết, Namesia đã không đối xử với mình như vậy.
Khoảng thời gian này, nàng cũng hiểu biết về Namesia.
Cô tuy được gia tộc nuông chiều mà có phần tính tình tiểu thư, nhưng cũng là người chính trực.
"Cô có ý gì?" Namesia kinh ngạc nói, "Các người sau lưng người nhà Paris đi đăng ký kết hôn?"
"Không, chúng tôi đã kết hôn hơn mười năm trước." Meria nói.
"Không thể nào, hơn mười năm trước, Paris còn chưa về nhà. . ." Nói đến đây, Namesia phản ứng lại, "Là khoảng thời gian Paris mất tích đó sao? Các người đã kết hôn khi đó?"
Meria gật đầu: "Mười bảy năm trước, tôi đã cưu mang Paris bị thương và mất trí nhớ, chúng tôi yêu nhau rồi kết hôn, sinh hạ một đứa con trai. . . Khi đứa bé mười tuổi, Paris bỗng nhiên mất tích, tôi cùng con vẫn luôn tìm kiếm anh ấy. . ."
Namesia nghe Meria kể lại, sự phẫn nộ trong lòng dần dần tan biến, lại trào dâng lòng thương cảm dành cho Meria.
Bất kỳ một người phụ nữ nào gặp phải chuyện chồng mất tích đều sẽ rất sợ hãi, rất đau lòng phải không? Khó cho nàng chẳng những vừa phải nuôi con, vừa phải tìm kiếm chồng, mà lại còn tìm được chồng.
"Cô. . ." Namesia không biết nên nói gì, nàng cảm thấy nên an ủi người phụ nữ trước mắt, nhưng vấn đề là người ta căn bản không cần nàng an ủi. Người phụ nữ này cũng không phải hạng vừa, sau khi chồng mất tích, thế mà lại dựa vào bản lĩnh của mình tìm đến, còn làm cho chồng mình khi mất trí nhớ yêu lại mình một lần nữa.
Cô ta vì sao lại đưa chi phiếu cho Meria để bảo nàng rời đi, chẳng phải là cảm thấy Paris có tình cảm khác lạ với Meria, mà bạn gái chính thức như cô ta mới hiểu rõ sao?
Kỳ thật cô ta mới không phải là chính thức, người ta mới là chính thức thực sự.
Hai người còn có con.
Chỉ bằng một điểm này, cho dù gia thế của cô ta mạnh hơn Meria, cha mẹ của Paris cũng sẽ chọn Meria người đã sinh cho họ cháu trai.
Cuối cùng Namesia khô khốc nói một câu: "Tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cô và Paris nữa."
Rồi mang chi phiếu rời đi.
Meria khẽ cười.
Đối thủ quá yếu, nàng không có bao nhiêu cảm giác chiến thắng.
Paris chia tay với Namesia, anh đã hiểu rõ lòng mình, quay đầu cầu hôn Meria.
Meria nhìn người đàn ông mình yêu, mở miệng: "Paris, anh có biết không? Em còn có một đứa con trai, năm nay nó mười bốn tuổi. Anh có thể chấp nhận nó không?"
Nụ cười của Paris tắt ngấm, nhất thời anh khó có thể chấp nhận được việc người phụ nữ mình yêu lại có con, lại còn là con của người khác.
Meria nhìn chằm chằm Paris, muốn biết lựa chọn của anh.
Tình yêu của anh đối với mình rốt cuộc sâu đậm đến mức nào?
Paris dùng hành động cho thấy tình cảm của mình dành cho Meria: "Anh sẽ xem con của em như con ruột của anh, anh sẽ đối tốt với nó. Chúng ta cùng nhau chăm sóc nó, em yêu."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận