Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 501: Tiểu sư thúc tiến vào niên đại văn trò chơi 1 (length: 7655)

Về đến động phủ của mình, tiểu sư thúc sờ soạng không thấy chiếc nhẫn trữ vật nào, quyết định ra ngoài thu thập thêm một ít vật tư. Ai biết lần tới đi thế giới khác, còn có dùng được đến vật tư của giới tu chân hay không.
Đồ trân quý cấp thấp đều cần phải chuẩn bị một ít.
Tiểu sư thúc đến phường thị, tại cửa hàng uy tín mua một đống lớn đồ, rồi lại đến chợ tự do dạo quanh, nhặt được hai món đồ hời, lúc này mới trở về động phủ.
Tiểu sư thúc bắt đầu tu luyện, thực lực trong cơ thể chậm chạp tăng lên.
Không phải tốc độ tu luyện của tiểu sư thúc chậm đi, mà là cảnh giới càng cao, tốc độ tăng thực lực đều sẽ chậm lại. Muốn tăng lên, cần lượng năng lượng nhiều hơn gấp vô số lần so với tu sĩ cấp thấp.
Sau khi tu luyện, tiểu sư thúc lấy điện thoại ra, quay lại cuộc sống của một trạch nam.
Trước hết vào trang web đọc truyện xem tiểu thuyết mới được đăng, rồi mở trò chơi lên xem có trò gì mới chơi không.
Tầm mắt của tiểu sư thúc dừng lại trên một bản tóm tắt giới thiệu game.
Chẳng lẽ phụ nữ đều thích xem truyện niên đại à?
Tân Cần và Vệ Thải Tình lại làm game bối cảnh niên đại văn ở giới tu chân, liệu có ai chơi không?
Tiểu sư thúc không vội chơi, trước vào diễn đàn game xem phản ứng của mọi người về game niên đại văn đã.
Kết quả cũng không tệ, mặc dù tu sĩ không hiểu người và sự kiện thời niên đại kia, chỉ thấy cực phẩm người và sự quá nhiều, mà lại toàn chuyện nhà, có chút không thú vị. Nhưng phần lớn tu sĩ vẫn sẽ thử chơi game này. Nghe nói hiệu quả tu luyện trong hoàn cảnh đó còn tốt hơn.
Tiểu sư thúc giật giật khóe miệng, nhấn vào biểu tượng game, tiến vào game.
Bối cảnh game là đầu những năm bảy mươi, thân phận hiện tại của tiểu sư thúc mười bảy tuổi, là một kẻ lêu lổng ăn chơi.
Hắn là con út trong nhà, cha mẹ bốn mươi tuổi mới sinh ra hắn, vì được cha mẹ cưng chiều nên từ nhỏ chẳng làm gì cả. Là một tiểu tử nhà nông nhưng đến việc đồng áng cũng không quen.
Vốn dĩ hắn có thể cứ chơi bời lêu lổng như vậy, nhưng gần đây, cha mẹ cùng hai người anh trai và chị dâu rời núi đi trấn trên mua đồ, gặp chuyện ngoài ý muốn, cha mẹ và các anh chị đều rơi xuống vách núi, không qua khỏi, tất cả đều c·h·ết, để lại hắn và năm đứa cháu.
Năm đứa cháu đứa lớn nhất mười bốn tuổi, đứa nhỏ nhất tám tuổi, giờ đều trông cậy vào hắn nuôi sống.
Vấn đề là, hắn chỉ hơn đứa cháu lớn nhất có ba tuổi.
Hắn cũng vẫn còn là một đứa trẻ.
Thậm chí, hắn còn không bằng cháu gái biết làm việc nhà nông đâu.
Nhưng ai bảo hắn là trưởng bối, sau này các cháu chỉ có thể dựa vào hắn.
Tiểu sư thúc ngồi trên ghế dài trong sân nhìn trời.
Hắn ở thế giới khác không phải là chưa từng nuôi con, nhưng một lúc nuôi nhiều như thế, hắn lại chưa từng trải qua.
Phiền phức thật!
"A Huyền à, ở nhà à?" Một người phụ nữ trung niên cười tủm tỉm bước vào sân.
Tiểu sư thúc nhìn sang, không nhận ra.
"Bà là ai?"
Giọng của tiểu sư thúc không tốt, bà này xem thì cười tủm tỉm, nhưng dáng vẻ không tốt bụng, chắc chắn là cáo chúc tết gà.
"Ha ha, ta là Hoa nhị thẩm thôn bên cạnh." Hoa nhị thẩm tự giới thiệu.
Tiểu sư thúc biết người này là ai, gần đây là bà mối có tiếng.
"Ra là Hoa nhị thẩm à, tìm ta có chuyện gì? Nói thẳng ra, hiện tại ta không muốn cưới vợ."
Hoa nhị thẩm bị nghẹn một chút, nhịn không được nói: "Cháu không muốn tìm một bà vợ về giúp chăm sóc các cháu à?"
Tiểu sư thúc: "Không muốn, ta không thích gái quê mùa, cho dù ta có lấy vợ thì cũng muốn lấy người thành phố, trắng trẻo có tri thức."
Hoa nhị thẩm: "Chẳng lẽ cháu để mắt đến mấy cô thanh niên trí thức?"
Tiểu sư thúc trợn trắng mắt: "Một đám không biết làm việc nhà nông còn hơn ta, ta cưới về thờ à? Ta muốn lấy vợ, cũng muốn lấy loại người trong nhà ngoài nhà đều gánh vác được, chịu khó."
Lúc này đến lượt Hoa nhị thẩm trợn mắt. Loại vừa chịu khó lại xinh đẹp mà còn có hộ khẩu thành phố kia, đến lượt ngươi à?
Hoa nhị thẩm dứt khoát đổi hướng khác, bà không muốn giới thiệu ai cho tiểu sư thúc, người thế này nên sống cô độc.
Hoa nhị thẩm: "Cháu gái lớn nhà cháu mười bốn rồi, cũng không nhỏ, có thể nói chuyện hôn sự được rồi. Còn cháu gái thứ hai và thứ ba, dù còn nhỏ nhưng có thể cho người ta làm con dâu nuôi từ bé. Thế là cháu thiếu đi ba gánh nặng, chỉ cần nuôi hai đứa cháu trai. Cháu xem, thẩm tử ta quan tâm cho cháu như vậy đấy."
Còn chưa đợi tiểu sư thúc trả lời, một cô thiếu nữ mười một mười hai tuổi từ ngoài sân chạy xộc vào, giơ chiếc liềm cắt cỏ trong tay lên chém vào người Hoa nhị thẩm.
Vừa chém vừa hét lớn: "Tao chém ch·ết mày con buôn người kia, sao mày không để con gái cháu gái mày đi làm con dâu nuôi từ bé?"
Hoa nhị thẩm sợ hãi vội vàng né tránh, nhưng dù tránh được liềm đao thì vẫn bị dây leo mọc lên đột ngột dưới chân đẩy một cái, ngã nhào ra đất.
Một cô bé tầm mười tuổi bước tới, đá hai cái vào người Hoa nhị thẩm, nói: "Bọn tao sẽ không đi làm con dâu nuôi từ bé, mau cút. Không thì tao đánh gãy hai chân mày."
Sát ý và khí thế trên người bé gái khiến Hoa nhị thẩm sợ đến không nói nên lời, lật đật bỏ chạy.
Ngoài sân lại có ba thanh niên nam nữ đi tới.
Thiếu nữ mười bốn tuổi dẫn theo hai bé trai tám chín tuổi.
Bọn họ tụ lại cùng hai bé gái phía trước, cùng đứng trước mặt tiểu sư thúc.
Thiếu nữ cầm liềm mở miệng, nói với tiểu sư thúc: "Tam thúc, bọn cháu sẽ không đi làm con dâu nuôi từ bé, hy vọng thúc đừng làm việc thừa. Bọn cháu sẽ tự nuôi sống bản thân, không cần thúc phải lo."
Đây là thông báo chứ không phải xin ý kiến của tiểu sư thúc.
Tầm mắt tiểu sư thúc lướt qua năm đứa trẻ, khóe miệng hơi cong lên.
Ha ha, thì ra không phải là game niên đại văn đơn thuần à.
Thú vị, thật thú vị.
Năm đứa trẻ trong nhà, đều không phải người cũ.
Đương nhiên, chúng cũng đều không phải là người chơi, mà chắc đều có lai lịch riêng.
Tân Cần và Vệ Thải Tình đúng là biết cách chơi.
"Ta biết rồi." Tiểu sư thúc khoát tay, "Sau này ta sẽ không quản các ngươi, các ngươi muốn sao thì cứ làm vậy đi."
"Cám ơn tiểu thúc." Thiếu nữ cầm liềm rất hài lòng với thái độ của tiểu sư thúc, quay người nói với các em, "Chúng ta vào bếp nấu cơm tối thôi."
Bốn người còn lại cùng cô vào bếp.
Năm người đóng cửa bếp lại, ngăn cách tầm mắt của tiểu sư thúc, ngăn không cho tiểu sư thúc nghe lén.
Nhưng có ngăn cản được không?
Tiểu sư thúc tuy không thể dùng được bản lĩnh tu chân, thần thức và tinh thần lực cũng bị hạn chế, nhưng ngũ quan của hắn vẫn nhạy bén hơn người bình thường, tiếng trong bếp dù nhỏ nhưng tiểu sư thúc vẫn nghe được.
Năm đứa trong bếp đều không phải là người ngốc, cũng đều cảm thấy các anh chị em mình đã thay đổi, rất có thể cũng giống như mình, không phải là người cũ.
Vì thế dưới sự chỉ đạo của cô thiếu nữ cầm liềm, ừm, chính là Triệu Nhị Nha Triệu Xuân Mai, mọi người đã có một cuộc trò chuyện thẳng thắn rõ ràng.
Triệu Xuân Mai: "Cái kia, để tôi tự giới thiệu một chút..."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận