Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 147: Tiểu sư thúc tiến vào yêu quái trò chơi mười ba (length: 7443)

Từng thanh niên một lần lượt hỏi cung các hành khách, chẳng bao lâu thì đến trước mặt Kuroyama Haruhiko.
Kuroyama Haruhiko trả lời hai câu hỏi của thanh niên, liền được gỡ bỏ hiềm nghi.
Tiếp theo là thời gian suy luận của thanh niên.
Màn suy luận vô cùng đặc sắc, thanh niên đã chính xác bắt được hung thủ, nhận được tràng vỗ tay tán thưởng của mọi người.
Đoàn tàu cao tốc đến ga, hung thủ bị cảnh sát áp giải đi.
Thanh niên trò chuyện vài câu với cảnh sát, định rời đi thì ngẩng đầu nhìn thấy người trẻ tuổi đã gặp trên tàu cao tốc đang đứng ở trạm xe bus chờ xe.
Người trẻ tuổi kia lớn lên quá đẹp, khiến thanh niên không nhịn được mà chú ý thêm mấy phần.
Thấy người trẻ tuổi đứng ở trạm chờ xe cũng chính là nơi mình muốn đến, thanh niên liền tăng nhanh bước chân tới trạm chờ, đi tới bên cạnh người trẻ tuổi, chào hỏi: "Chào anh."
Kuroyama Haruhiko ngạc nhiên nhìn người trẻ tuổi đang chào hỏi mình: "Chào anh."
"Tôi là Hasegawa Quang Hải, là một thám tử."
"Tôi là Kuroyama Haruhiko, là học sinh."
"Tôi cứ tưởng anh là người mẫu, với ngoại hình này của anh, không vào giới giải trí thì quá đáng tiếc." Hasegawa đùa, nhưng đó cũng là lời thật lòng của hắn.
Kuroyama Haruhiko cười, thấy xe tới, nói: "Xe của tôi tới rồi."
Hasegawa nhìn biển số xe, nói: "Trùng hợp thật, tôi cũng đi chuyến này."
Hai người một trước một sau lên xe bus.
Thấy người tài xế, Kuroyama Haruhiko khựng lại một chút.
Hasegawa nhạy bén phát hiện, hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Kuroyama Haruhiko đi về phía cuối xe, tìm một chỗ ngồi.
Hasegawa cau mày, ngồi xuống bên cạnh Kuroyama Haruhiko, nhỏ giọng hỏi: "Có phải anh biết về vụ mất tích xe bus không?"
Vụ án này vẫn còn là bí mật, chưa từng công bố ra ngoài, người trẻ tuổi trước mắt lại biết, chẳng lẽ hắn có quen biết với người ở đồn cảnh sát.
Kuroyama Haruhiko nháy mắt: "Vụ mất tích xe bus nào?"
Hắn rời đi không lâu mà, sao Tokyo dường như xảy ra nhiều chuyện vậy?
"Anh không biết sao?" Hasegawa phát hiện mình lỡ lời, vội vàng đổi chủ đề, muốn dùng chuyện khác đánh lạc hướng sự chú ý của Kuroyama Haruhiko.
Kuroyama Haruhiko khẽ thở dài một tiếng, nói: "Nếu anh muốn làm rõ chân tướng vụ mất tích xe bus, giờ chính là cơ hội."
Hasegawa trừng mắt nhìn Kuroyama Haruhiko: "Anh nói chiếc xe này..."
Kuroyama Haruhiko gật đầu, rồi lại cười hỏi: "Anh không nghi ngờ tôi mới là hung thủ sao?"
Hasegawa: "Tôi tự nhận mình nhìn người vẫn có chút con mắt, anh không phải."
Kuroyama Haruhiko: "Cảm ơn anh vì sự tin tưởng này."
Hasegawa: "Vừa rồi anh khựng lại, là phát hiện tài xế có gì đó bất thường sao?"
Kuroyama Haruhiko gật đầu. Dù tài xế che giấu rất tốt, yêu khí và quỷ khí hầu như không có, Kuroyama Haruhiko vẫn phát hiện có gì đó là lạ.
Hasegawa cúi đầu, mắt liếc lên, lén nhìn tài xế, không để tài xế phát hiện mình đang thăm dò.
Nhưng hắn nhìn hồi lâu, vẫn không thể thấy rõ tài xế có chỗ nào bất thường.
Lúc này xe bus đến trạm, lại có người lên xe.
Người lên xe là một soái ca, thấy Kuroyama Haruhiko, mắt liền sáng lên, trực tiếp đi về phía hai người, ngồi xuống ghế trước hai người.
Soái ca quay đầu, nói chuyện với Kuroyama Haruhiko: "Kuroyama kun, rốt cuộc cậu cũng về rồi à? Khi nào chúng ta đánh nhau một trận nữa?"
Kuroyama Haruhiko cười với tên quỷ hoạt đầu giờ đã mang hình hài người thường: "Cậu không sợ bị đánh, thì lúc nào cũng được."
Quỷ hoạt đầu sờ đầu mình, cười: "Dù cậu đánh người rất nặng tay, nhưng đánh nhau với cậu rất đã."
Hasegawa nhìn gã thanh niên hư hư thực thực có vẻ bất hảo này, trong lòng nghi ngờ lời hắn nói.
Kuroyama Haruhiko trông thư sinh yếu đuối vậy mà lại biết đánh nhau? Còn đánh rất ác nữa?
Quỷ hoạt đầu kể cho Kuroyama Haruhiko về những chuyện xảy ra ở Tokyo dạo gần đây, nhưng vì có người ngoài nên hắn nói khá mập mờ.
Nhưng Hasegawa thân là một thám tử trẻ tuổi có tiếng ở Tokyo, đối với những chuyện mà quỷ hoạt đầu vừa kể, hắn biết một phần, còn định bụng có thời gian sẽ đi xem xét tư liệu, giúp đồn cảnh sát giải quyết những vụ án này. Lẽ nào soái ca này cũng là người của đồn cảnh sát? Nhưng sao hắn chưa từng gặp hắn bao giờ?
Lại một trạm nữa, lần này lên xe là hai nữ sinh trung học mặc đồng phục thủy thủ.
Hai nữ sinh, một người xinh đẹp một người đáng yêu, rất thu hút ánh mắt người nhìn.
Sau khi hai người lên xe, tất cả ghế trên xe đều đã có người ngồi.
Tài xế rất hài lòng với điều này, cười nói: "Tốt, có thể xong việc sớm một chút rồi."
Hasegawa lập tức cảnh giác, trừng mắt nhìn tài xế.
Tài xế nhìn vào gương chiếu hậu, mắt chạm ánh mắt của Hasegawa, hắn cười nham hiểm một tiếng.
Hasegawa kinh hãi phát hiện miệng của tài xế càng lúc càng rách rộng ra, hai bên mép miệng rách tới tận mang tai.
"Cái, cái này..." Hasegawa cho rằng mình bị ảo giác, đưa tay dụi mắt, thì thấy miệng của tài xế chẳng những rách đến mang tai, sắc mặt cũng chuyển sang trắng xanh, đôi mắt gần như muốn lồi ra.
Ngay lúc này, phía trước không có đường, chỉ có một bức tường cao, và xe bus lao thẳng về phía bức tường.
Hasegawa vô thức xoay người ôm đầu, làm tư thế bảo vệ mình, để tránh việc va vào tường sẽ gây ra tổn thương nặng.
Nhưng vụ va chạm dự kiến không xảy ra, hắn không khỏi ngẩng đầu lên, phát hiện bên ngoài xe một vùng tối tăm, ô tô dường như đang chạy vào một đường hầm.
Còn những người trên xe, trừ tài xế, trừ hắn, trừ Kuroyama Haruhiko bên cạnh, thanh niên ngồi phía trước, cùng hai nữ sinh trung học, những hành khách còn lại đều rơi vào hôn mê.
"Này, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Hasegawa hỏi.
Kuroyama Haruhiko giải thích nghi hoặc cho hắn: "Vận khí chúng ta không tốt, gặp phải quỷ quái lái xe tử, hắn muốn kéo cả xe chúng ta vào quỷ vực của hắn, làm đồ ăn dự trữ."
Hasegawa: "..."
Biểu cảm trên mặt Hasegawa quả thực rất đặc sắc, Kuroyama Haruhiko thấy mà buồn cười.
Thêm một thám tử duy vật chủ nghĩa kiên định bị vỡ vụn tam quan.
Và thứ làm tam quan của Hasegawa vỡ vụn không chỉ có thế, trong lúc hai người nói chuyện, hai nữ sinh trung học kia đã đứng dậy. Chỉ thấy các nàng nhảy nhót làm mấy động tác như đang khiêu vũ, quần áo trên người liền đổi khác. Đồng phục thủy thủ biến thành áo thú được cải tiến.
Hai nữ sinh nhìn tài xế hô lên: "Chúng ta là người đại diện được Izanami chọn ở nhân gian, bảo vệ bình yên cho nhân gian và hoàng tuyền. Ngươi phá hoại trật tự hoàng tuyền và nhân gian, chúng ta thay mặt nữ thần tiêu diệt ngươi!"
"Cạch--"
Hàm của Hasegawa rớt xuống đất.
Kuroyama Haruhiko giúp Hasegawa nhặt cằm lên, cười nói: "Vận khí chúng ta thật tốt, lại gặp được cứu tinh, không cần trở thành đồ ăn dự trữ của quỷ quái."
Hasegawa ai oán nhìn Kuroyama Haruhiko: Tôi tin anh. Thấy anh bình thản như vậy, có lẽ không có hai tiểu nữ sinh này, anh cũng không gặp nguy hiểm gì đâu nhỉ?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận