Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 139: Tiểu sư thúc tiến vào yêu quái trò chơi năm (length: 7627)

Chuyện nhà hàng xóm đã được Abe Hiroaki và bạn thân của hắn giải quyết.
Hóa ra, vợ chồng nhà đó vì chết không cam lòng nên biến thành ác quỷ, cứ quanh quẩn trong nhà, trên người tụ đầy oán hận.
Cũng chỉ vì bọn họ mới thành ác quỷ chưa lâu, sức mạnh còn tương đối yếu nên mới ảnh hưởng chút ít đến Matsuda Anko có thể chất mẫn cảm và đứa trẻ nhà bên cạnh. Chờ lâu ngày, sức mạnh của chúng lớn lên, không chỉ những người hàng xóm sẽ gặp xui xẻo mà còn có thể có người chết.
Hai con ác quỷ bị Abe Hiroaki và Kobayashi Shouta giải quyết, Abe Hiroaki còn ban phước cho nhà Matsuda và nhà hàng xóm.
Vợ chồng hàng xóm biết ông Matsuda mời âm dương sư đến giải quyết vấn đề thì đưa con trở về, tiện thể nhờ Abe Hiroaki ban phước cho họ luôn.
Matsuda Anko hớn hở chia sẻ với đám bạn cùng lớp về việc Abe Hiroaki lợi hại như thế nào, bạn thân của hắn thì đẹp trai ra sao.
“Có đẹp bằng Kuroyama kun không?” Một bạn nữ hỏi.
Matsuda Anko: “Ngang tài ngang sức với Kuroyama kun.”
Đám bạn cùng lớp tỏ vẻ không tin.
Matsuda Anko chỉ tay: “Không tin thì tự đi mà xem. Kia chính là tiểu Lâm quân đó.”
Mọi người nhìn theo hướng tay cô nàng, thấy hai thiếu niên tướng mạo tuấn tú đang đứng ở cửa phòng giáo viên, mắt đảo qua cả đám.
Một trong hai thiếu niên kia có tướng mạo y hệt Kuroyama Haruhiko.
“Trời ạ, ta cảm giác như đang thấy tinh linh hút hồn!”
Một nữ sinh ôm ngực kêu lên đầy vẻ khoa trương.
Các nữ sinh khác đồng loạt gật đầu hưởng ứng.
“Bọn họ đến tìm ai vậy? Chắc không phải tìm Matsuda ngươi chứ?”
Matsuda Anko kinh ngạc, cho rằng hai người này thật sự tìm mình, vừa định lên tiếng chào thì nghe thấy cậu thiếu niên đẹp như tinh linh kia mở miệng: “Xin hỏi ai là Kuroyama Haruhiko quân?”
Kuroyama Haruhiko đã dự cảm được hai người này tìm mình từ lúc bọn họ xuất hiện ở cửa lớp.
Khi hắn giới thiệu Abe Hiroaki với Matsuda Anko, hắn biết chắc chắn họ sẽ tìm đến mình để xem hắn là bạn hay là địch.
Nghe Kobayashi Shouta hỏi, Kuroyama Haruhiko đứng dậy: “Ta là.”
“Là ngươi!?” Kobayashi Shouta ngạc nhiên.
Kuroyama Haruhiko đi về phía hai người, nói với họ: “Chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện đi.”
Abe Hiroaki gật đầu, quay người rời đi.
Kobayashi Shouta lịch sự chào hỏi Kuroyama Haruhiko, vừa đi vừa giới thiệu mình và Abe Hiroaki.
Ba người đến một nơi vắng vẻ trong trường rồi ngồi xuống, Abe Hiroaki mới lên tiếng: “Sao ngươi biết ta?”
Kuroyama Haruhiko bình thản đáp: “Ta biết được thông qua yêu quái.”
Kobayashi Shouta mắt sáng lên: Quả nhiên, người lớn lên giống trai đẹp như hắn cũng không phải người bình thường.
Kobayashi Shouta vội hỏi: “Trên người ngươi cũng có huyết thống yêu quái sao? Là loại nào vậy? Ta là cửu vĩ hồ, chẳng lẽ ngươi cũng là huyết mạch hồ tộc sao?”
Kuroyama Haruhiko nhìn Kobayashi Shouta: “Xin lỗi, ta chỉ là người bình thường thôi.”
“Người bình thường? Người bình thường có thể biết đến yêu quái sao?” Abe Hiroaki khẽ nói.
Kuroyama Haruhiko: “Ta thật sự không có huyết mạch yêu quái, cũng không có linh lực, không biết kỹ năng của âm dương sư hay trừ ma sư.”
Nghe vậy, Kobayashi Shouta thất vọng vô cùng, hóa ra không phải đồng bọn của mình.
Nhưng mà, một người bình thường có thể đẹp trai như vậy thì đã không tính là bình thường rồi, đúng không?
Abe Hiroaki hỏi: “Vậy ngươi làm sao nhìn thấy yêu quái?”
Kuroyama Haruhiko: “Gặp nhiều yêu quái thì không thấy cũng thành thấy.”
“Gặp nhiều?” Abe Hiroaki nhíu mày, nhìn bạn thân mình, lại nhìn Kuroyama Haruhiko, hiểu ra.
Bạn thân của mình cũng vì tướng mạo mà bị lũ yêu quái háo sắc nhòm ngó, chắc cậu thiếu niên này cũng tình huống tương tự.
“Vậy ngươi đã giải quyết đám yêu quái đó như thế nào?” Abe Hiroaki hỏi.
Không lẽ lại giống như bạn thân của hắn, có đại yêu quái chủ động đến làm thức thần?
Kuroyama Haruhiko siết chặt nắm đấm, so ra trước mặt hai người.
“Đương nhiên là đánh chúng nó nằm bẹp rồi.”
“Không thể nào!” Abe Hiroaki không tin.
Người bình thường sao có thể dùng vật lý công kích đánh được yêu quái.
Kuroyama Haruhiko nói mình đúng là dùng cách này để đối phó yêu quái, bọn họ không tin thì hắn cũng chịu.
Abe Hiroaki nghĩ ngợi rồi triệu hồi một con tiểu yêu quái, để Kuroyama Haruhiko chứng minh cho họ xem.
Kuroyama Haruhiko tùy ý vung một quyền, đánh bay con tiểu yêu quái.
Abe Hiroaki: “…”
Kobayashi Shouta: “…”
Hai người cáo từ rời đi, trước khi đi, Kobayashi Shouta đã trao đổi phương thức liên lạc với Kuroyama Haruhiko.
Dù không cùng loài nhưng Kobayashi Shouta vẫn muốn làm bạn với mỹ thiếu niên Kuroyama Haruhiko.
Kuroyama Haruhiko không để tâm lắm, bất quá chỉ từ vai quần chúng chuyển sang vai nam phụ mà thôi.
Tiễn hai người đi, Kuroyama Haruhiko về lớp học, đón chào hắn là ánh mắt sáng rực của các bạn học.
Kuroyama Haruhiko không khỏi lùi một bước, hỏi: “Mọi người nhìn gì vậy?”
“Nhìn ánh mắt của cao nhân đó!” Ishida Youichi chạy đến trước mặt Kuroyama Haruhiko, hớn hở hỏi: “Kuroyama kun, có phải cậu cũng là âm dương sư không?”
“Ta không phải.” Kuroyama Haruhiko nói, “Ta chỉ là một người bình thường.”
Đám bạn rõ ràng không tin, nhưng Kuroyama Haruhiko không nhận thì họ cũng không tiện hỏi nữa, chỉ âm thầm cho rằng Kuroyama Haruhiko cũng là người giống Abe Hiroaki.
Ngày hôm sau, Kuroyama Haruhiko nhận được quà của Matsuda Anko, nói là để tạ lễ.
Kuroyama Haruhiko nhận lấy, kỳ thực hắn muốn tiền thù lao hơn.
Tiền bán hai bài hát đã dùng gần hết, Kuroyama Haruhiko lại sắp thiếu tiền rồi.
Nhưng khoảng thời gian này, hắn sẽ lấy tiểu thuyết mình viết trước kia để chuyển thể thành kịch bản, đã có một kịch bản hoàn thành, Kuroyama Haruhiko định tan học sẽ gửi phần kịch bản này đến đài truyền hình.
Dù đã trao đổi phương thức liên lạc với Kobayashi Shouta, nhưng cơ hội gặp mặt của họ rất ít.
Kobayashi Shouta quá bận, ngoài chuyện học và đi làm thêm, còn phải cùng bạn thân hỗ trợ những người bị yêu quái quấy nhiễu, giải quyết các loại chuyện kỳ lạ.
May mà giải quyết những sự kiện này có thể giúp Kobayashi Shouta kiếm được không ít thù lao, dù chậm trễ việc đi làm thêm cũng không sao.
Hôm nay, Kuroyama Haruhiko nhận được điện thoại của đài truyền hình, có người hẹn gặp mặt hắn để ký kết, mua kịch bản của hắn.
Đối phương đưa ra mức giá khá hợp lý, Kuroyama Haruhiko sảng khoái bán kịch bản cho họ, kiếm đủ tiền chi tiêu trong nửa năm.
Sau khi có tiền, Kuroyama Haruhiko đi mua một ít đồ ăn ngon, định về chung cư ăn mừng cho tử tế.
Thế nhưng, vừa đến cổng chung cư, liền bị người ôm lấy đùi: “Kuroyama kun, cứu mạng với!”
Kuroyama Haruhiko cúi đầu nhìn tên ôm đùi mình không buông, lạnh nhạt nói: “Ishida quân, xin cậu buông tay ra được không?”
Ishida Youichi buông tay đang ôm đùi Kuroyama Haruhiko ra, đứng lên bám sát phía sau Kuroyama Haruhiko, miệng không ngừng cầu xin: “Kuroyama kun, xin cậu cứu tôi với!”
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận