Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 579: Tiểu sư thúc là đạo sĩ 11 (length: 7829)

Sau khi Tiểu sư thúc rời giường, phát hiện người Bàng phủ đối với mình càng thêm cung kính, nhiệt tình.
Hỏi Bàng Mục một chút, mới biết được hoàng cung tối hôm qua đã xảy ra chuyện.
Bàng Dục cứu giá có công, được hoàng đế hạ chỉ khen ngợi, ban cho tăng tước vị.
An Nhạc hầu biến thành An Nhạc công.
Triều đình lúc này mới kinh sợ biết được, Bàng thái sư nhi tử không có chết!
Rất nhiều đại thần cũng đã phản ứng lại, cùng Bàng thái sư cùng Bao đại nhân nghĩ đến cùng một chỗ.
Mọi người đều cảm thấy giông bão sắp đến.
Triều đình trên dưới thần hồn nát thần tính, hoàng đế ra lệnh, không ai dám phản bác.
Phải biết rằng hoàng đế hiện giờ là vị nhân quân, tính tình tốt đến nỗi, khi người hạ chỉ, thường xuyên bị thần tử chất vấn phản bác.
Vụ ám sát này khiến hoàng đế vốn tính tình tốt cũng bực bội, các đại thần biết thời thế, không dám lúc này chạm đến lông mày hoàng đế, từng người thu mình như chim cút.
Mà những đại thần trong lòng có quỷ, lại càng không dám ló đầu.
Bàng thái sư thấy nhi tử thành tài, vui vẻ khôn xiết, đối với tiểu sư thúc càng thêm cảm kích, người làm trong phủ thái độ tự nhiên cũng càng tốt hơn.
Tiểu sư thúc chỉ thấy Bàng Mục, không thấy Bàng Giáp, quan tâm hỏi một tiếng.
Bàng Mục: "Bàng Giáp vào cung rồi, nghe nói muốn truyền thụ trù nghệ cho ngự trù trong cung."
Tiểu sư thúc: ". . ."
Thôi được, đây cũng là do chính mình dạy dỗ tốt.
Bàng Dục nhảy nhót ba bước vào sân nhà tiểu sư thúc, miệng kêu la: "Sư phụ, sư phụ, đồ nhi hóa ra lợi hại thật đấy ạ."
Tiểu sư thúc ha ha hai tiếng: "Chỉ là những thích khách đó quá vô dụng, mới có cơ hội để ngươi phát huy thần uy. Nếu những thích khách đó có bản lĩnh của Triển hộ vệ Bạch ngũ gia, ngươi chỉ có nước chạy trối chết."
Bàng Dục bĩu môi: "Sư phụ, đừng có đả kích ta như vậy chứ."
Tiểu sư thúc: "Muốn ta không đả kích ngươi, ngươi phải tiếp tục cố gắng."
Bàng Dục tỏ vẻ đã hiểu, nhanh chóng tìm chỗ trong sân, bắt đầu đứng tấn.
Tiểu sư thúc gật đầu, cho thấy trẻ con dễ dạy.
Bàng Dục ngồi tấn một canh giờ, sau đó bắt đầu luyện quyền pháp cùng kiếm pháp tiểu sư thúc dạy cho, một buổi sáng trôi qua trong sự luyện tập cố gắng của Bàng Dục.
Buổi trưa, Bàng Dục cùng tiểu sư thúc cùng nhau ăn cơm.
Ăn xong, hai người ra ngoài du ngoạn, ăn cơm tối ở bên ngoài. Sau bữa cơm có thể đi dạo chợ đêm Biện Lương thành.
Triều đại này không có cấm đi lại ban đêm, đến tối, sẽ náo nhiệt hơn ban ngày.
Ban ngày, bách tính còn phải lo mùa vụ, nhưng đến tối, bách tính không có việc gì sẽ bày hàng ven đường, tiệm bánh ngọt, bán nước hoa, bán đồ cổ tranh chữ, bán hoa, bán tạp hóa đủ cả, quà vặt thì không thể thiếu.
Tiểu sư thúc vận công tiêu hóa bữa tối, dẫn Bàng Dục theo đầu đường ăn đến cuối phố.
"Bàng Dục, tiểu tử ngươi thật còn sống?"
Âm thanh kinh ngạc từ một bên truyền đến.
Bàng Dục quay đầu nhìn sang, là ba nam tử trẻ tuổi.
Ký ức trong đầu hiện lên, hắn nhận ra ba nam nhân là bạn của mình, đều là đám công tử bột.
Bất quá ba người này còn không có điểm mấu chốt bằng hắn, đều không phải cái dạng gì tốt đẹp.
Bàng Dục cũng không muốn nhận những người bạn như vậy.
Hắn lộ ra một nụ cười ngây ngô, hỏi: "Các ngươi là ai vậy?"
Một nam nhân trong số đó nói: "Bàng Dục, ngươi ngay cả chúng ta cũng không nhận ra? Chúng ta là "Tứ đại tài tử" Biện Lương thành đó."
Tứ đại tài tử?
Tiểu sư thúc không nhịn được bật cười.
Bàng Dục tiếp tục cười ngây ngô: "Cái đó, ta một năm trước bị thương, mất trí nhớ rồi, rất nhiều chuyện đều không nhớ nổi. Cũng không nhớ nổi các ngươi là ai, ngại quá nha."
Ba người nghĩ tới truyền thuyết về Bàng Dục, rằng ký ức của hắn thật sự chưa hoàn toàn khôi phục.
Thấy Bàng Dục như vậy một bộ biểu hiện thiếu niên ngây ngô thuần lương, ba người có cảm giác đang làm hư con nít, liền không có hàn huyên cùng Bàng Dục, định dẫn hắn cùng nhau đi chơi bời.
Ba người vừa định cáo từ Bàng Dục, một thanh âm không hài hòa truyền đến: "Cái gì tứ đại tài tử? Bốn tên phế vật hoàn khố thì có. Cũng là Bàng thái sư một tay che trời, cùng Bàng quý phi mông tế quan gia, khiến quan gia phong cho một tên phế vật như vậy làm quốc công."
Một người trong ba người, tên là Phan Hải Lâm lập tức lớn tiếng phản bác: "Hà Văn Nghệ, ngươi là cái thá gì? Cho rằng mình đọc được mấy quyển sách là giỏi sao? Giỏi vậy sao ngươi không thi trạng nguyên ra mà xem? Chẳng phải cũng dựa vào trưởng công chúa là mẫu thân mình, mới có tước vị hầu gia đó sao, còn có tư cách khinh bỉ chúng ta?"
Hà Văn Nghệ?
Con trai Sở Dương trưởng công chúa?
Tiểu sư thúc nhìn sang, phát hiện Hà Văn Nghệ lớn lên một chút cũng không giống Sở Dương trưởng công chúa.
Hắn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía một dãy kiến trúc cao nhất trên phố.
Đó là một tửu lâu, tên Phàn lâu.
Phàn lâu này rất nổi danh, đứng trên tầng cao nhất tầng ba, có thể quan sát cả hoàng cung.
Đây chính là biểu tượng của Biện Lương thành.
Lương viên ca múa phong lưu, rượu ngon như dao giải sầu, ký ức những chuyện vui thời niên thiếu, đêm sâu đèn dầu lên Phàn lâu.
Tiểu sư thúc thấy khách bước ra bước vào Phàn lâu, đều là quan to hiển quý, người xấu hổ túi rỗng cũng không dám đến gần Phàn lâu.
Hắn thấy từ Phàn lâu bước ra một người trẻ tuổi, tướng mạo có chút tuấn mỹ, có thể so tài cùng Bạch ngũ gia.
Gương mặt này, làm tiểu sư thúc cảm thấy có mấy phần quen thuộc.
Người đó ngẩng đầu đảo mắt qua một lượt trong đám người, liền đi về phía bọn họ.
Đến gần, người trẻ tuổi mở miệng: "Văn Nghệ, sao còn chưa vào tửu lâu? Tử Sơ huynh bọn họ còn đang chờ ngươi đó."
Hà Văn Nghệ vội nói: "Ta tới ngay đây."
Hắn khinh bỉ liếc qua bốn người Bàng Dục một cái, làm ra vẻ khinh thường không muốn kết bạn cùng bọn họ, đi đến bên cạnh người trẻ tuổi, kéo người trẻ tuổi rời đi.
"Phì, đồ khốn kiếp." Phan Hải Lâm liếc một cái về phía bóng lưng hai người, "Nói chúng ta là dựa thế ỷ người, chính hắn còn chẳng phải như vậy. Suốt ngày cậy thế trưởng công chúa, coi trời bằng vung, mà cũng chẳng xem lại bản thân được mấy cân mấy lượng."
Bàng Dục nhân cơ hội xin phép cáo từ ba người.
Ba người khoát tay, khoác vai nhau rời đi.
Bàng Dục bồi tiểu sư thúc tiếp tục đi dạo.
Hai người đều không có vào Phàn lâu, bọn họ cảm thấy phong tình chợ búa bên ngoài còn có ý nghĩa hơn.
Tiểu sư thúc dò hỏi về người trẻ tuổi đi cùng Hà Văn Nghệ, Bàng Dục nói: "Người kia tên là Dương Văn Sơn, là người Dương gia Thiên Ba phủ."
Quả nhiên.
Khó trách tiểu sư thúc cảm thấy quen mắt.
Người kia cùng chính mình lớn lên có ba phần tương tự.
Bàng Dục cũng phát hiện, kinh ngạc nói: "Sư phụ, người cùng Dương Văn Sơn lớn lên có vài phần giống nhau đó. Vậy, ngươi chẳng lẽ là người Dương gia sao?"
Hắn nghe nói, sư phụ từ nhỏ được đạo sĩ thu lưu nuôi lớn, không chừng là con rơi của Dương gia trong dân gian đó chứ?
Tiểu sư thúc phủ nhận: "Đừng có nói nhảm, ta không phải. Ta với Dương gia không có quan hệ. Chẳng qua người giống nhau thôi."
Bàng Dục: "Không phải thì thôi. Vậy, sư phụ, người không nghĩ đến chuyện đi tìm người thân của mình sao?"
Tiểu sư thúc: "Chuyện này tùy duyên thôi, hơn nữa hiện tại ta đã là người xuất gia, có tìm hay không người thân cũng vậy."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận