Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 176: Tiểu sư thúc tiến vào sống sót trò chơi mười một (length: 7982)

"Sao ngươi lại không chữa trị cho những người đó?" Tiểu sư thúc nghi hoặc hỏi.
Chúc Đại Nhân gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Ta chỉ biết chút kiến thức sinh tồn hoang dã, có hiểu biết chút ít về rắn độc và giải độc, chứ không rành y thuật. Trong đội của chúng ta có bác sĩ, nhưng là tây y. Trên hoang đảo này không có dụng cụ y tế cũng không có thuốc tây, hắn cũng bó tay, chỉ có thể cầu viện ngươi là thầy tr·u·ng y ra tay thôi."
Triệu Huyền nghe vậy gật đầu: "Được thôi, ta đi theo ngươi xem thử. Nói trước, ta chỉ biết chút ít tr·u·ng y, chứ không phải thần y, không có tài năng cải tử hoàn sinh. Người đó mà có c·h·ế·t thì cũng không liên quan tới ta, không được chạy đến trước mặt ta gây phiền phức."
Chúc Đại Nhân vội nói: "Chúng ta hiểu, tuyệt đối không để người làm phiền ngươi."
Triệu Huyền nói: "Vậy được, ngươi gọi thêm mấy người nữa, tiện đường đi lấy mấy thứ thuốc trị thương ngoài da, các ngươi cùng Trương Tam Lý Tứ hái. Chúng ta hái mấy thứ thảo dược này hiện tại, không đủ dùng cho nhiều người như vậy đâu."
"Được." Chúc Đại Nhân nhanh chóng chạy về đội của mình, lát sau dẫn theo đồng đội, Thịnh t·h·i Tình không có ở đây.
Bởi vì chuyện hỏi nguồn nước, Thịnh t·h·i Tình rất không thích ba người Triệu Huyền, không muốn có tiếp xúc nữa với bọn họ.
Cung Trường Minh đi theo sau lưng Chúc Đại Nhân, ánh mắt không ngừng đánh giá Triệu Huyền.
Triệu Huyền lấy ra mẫu cây thuốc, bảo mọi người đi thu thập loại thảo dược giống vậy, đồng thời dạy họ các điều cần chú ý khi thu hái.
Cung Trường Minh có vẻ rất hứng thú với tr·u·ng y và thảo dược, không ngừng hỏi hết cái này đến cái khác bên cạnh Triệu Huyền, liên tục thỉnh giáo Triệu Huyền.
Khi Triệu Huyền cứu chữa mấy người bị cây ăn t·h·ị·t người nuốt chửng, Cung Trường Minh ân cần phụ giúp bên cạnh, khiến Trương Sơn Thủy và Lý Thạch Hải không thể xen vào.
Mấy người đều bị ngoại thương, sau khi đắp thuốc thảo dược thì không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, Triệu Huyền chữa trị xong, được Chúc Đại Nhân và Cung Trường Minh tiễn ra khỏi nơi đóng quân của họ.
Về đến lều của mình, Lý Thạch Hải lên tiếng: "Cái tên Cung Trường Minh kia không có ý tốt."
Triệu Huyền gật đầu: "Ta biết, cứ lẳng lặng xem tình hình thế nào đã."
Trương Sơn Thủy: "Sợ rằng hắn sẽ gây bất lợi cho Huyền t·h·iếu."
Triệu Huyền cười khẽ: "Hắn không ngốc. Hai người các ngươi nhìn đã biết không dễ chọc, mục đích của hắn còn chưa đạt được, sẽ không tự gây rắc rối để trêu vào chúng ta. Chúng ta lại không cùng một đội với bọn họ, cản trở hắn làm gì được chứ."
Trương Sơn Thủy và Lý Thạch Hải bị Triệu Huyền thuyết phục, nhưng trong lòng không hề buông lỏng cảnh giác đối với Cung Trường Minh.
Sau đó, Cung Trường Minh thường xuyên đến thỉnh giáo Triệu Huyền về kiến thức tr·u·ng y.
Hắn chính là người đồng đội làm tây y mà Chúc Đại Nhân nhắc tới, Cung Trường Minh nói với Triệu Huyền rằng mình là một bác sĩ nhưng vì điều kiện hạn chế mà không thể cứu người, khiến hắn cảm thấy bản thân vô dụng, do vậy muốn học thêm kiến thức y học ở các lĩnh vực khác.
Triệu Huyền giả vờ không biết Cung Trường Minh đang dò xét mình, làm bộ tỏ vẻ cực kỳ vui vẻ và đắc ý khi bị Cung Trường Minh tâng bốc, đem tất cả những kiến thức tr·u·ng y "có được" dạy hết cho Cung Trường Minh. Sau đó bày tỏ rằng mình chỉ biết có bấy nhiêu, tất cả đều bị Cung Trường Minh lấy hết rồi.
Cung Trường Minh không hề nghi ngờ lời của Triệu Huyền, dù sao Triệu Huyền còn quá trẻ, dù có biết tr·u·ng y thì cũng có thể hiểu được bao nhiêu chứ? Những người có trình độ về tr·u·ng y, ai mà chẳng học mười mấy hai chục năm, đều có một độ tuổi nhất định? Mà Triệu Huyền bất quá mười tám mười chín tuổi, chắc là một người học việc về tr·u·ng y thôi?
Xác định Triệu Huyền cũng chỉ có nhiêu đó, Cung Trường Minh an tâm, sau đó liền không đến tìm Triệu Huyền nữa.
Hai ngày này trôi qua bình lặng, không có ai bị thương vong, đám người đã thăm dò được một phần tư hoang đảo.
Hôm nay, Triệu Huyền cùng Trương Sơn Thủy và Lý Tứ Hải không đi rừng thám hiểm cùng mọi người.
Bọn họ hôm trước đã tìm được đất sét trong rừng, hôm nay muốn làm đồ gốm. Đồ dùng sinh hoạt chỉ có một cái nồi đá phản ứng rất lâu mới nóng và mấy cái giỏ đan lá, thực sự quá bất tiện.
Giỏ tuy đựng được nước, nhưng bị rỉ nước cũng nghiêm trọng. Một giỏ nước để được vài tiếng thì róc cạn hết, vừa lãng phí nước lại lãng phí thể lực.
Nếu làm ra đồ gốm thì sẽ tiện hơn nhiều.
Lý Thạch Hải rất khéo tay, không chỉ thể hiện ở việc đan giỏ, mà còn thể hiện ở việc làm đồ gốm.
Chưa đầy chốc lát, Lý Thạch Hải đã nặn ra được một chiếc nồi đun nước, hai bên nồi còn có hai cái quai, còn có nắp nữa.
Trương Sơn Thủy vụng về hơn Lý Thạch Hải, nặn nửa ngày cũng chỉ nặn ra được một cái bát to đựng nước có hình dạng hết sức méo mó.
Triệu Huyền nặn ra một cái bình lớn đựng nước.
Trương Sơn Thủy nhìn thành phẩm của Lý Thạch Hải, nhìn thành phẩm của Triệu Huyền, lại nhìn chính mình, xấu hổ không thôi, lập tức túm một miếng đất sét nữa rồi nặn lại bát. Hắn không tin mình không nặn ra được một chiếc bát đẹp.
Ba người đang bận rộn làm việc thì bỗng có tiếng bước chân ồn ào truyền đến từ trong rừng.
Ba người nghi hoặc quay đầu, còn chưa nhìn thấy ai từ rừng chạy ra, đã thấy rừng cây như thể bị vật gì đó khổng lồ ủi qua vậy, cây cối đổ rạp từng gốc một, bụi đất bay mù trời.
"Ngọa Tào!"
Ba người đều đứng phắt dậy.
Tình hình này nhìn qua là biết có chuyện không ổn rồi, ba người chuẩn bị sẵn sàng để tùy thời bỏ chạy.
Giây tiếp theo, Mục Quảng Thuận năm người xông ra trước, thấy ba người liền hô lớn: "Chạy mau, có mãng xà lớn."
Ba người không do dự, chạy thẳng về hướng biển lớn.
Vừa chạy ba người vừa không ngừng ngoái đầu, chỉ thấy Chúc Đại Nhân cùng đám người cũng chạy ra khỏi rừng cây, ngay sau đó, một con mãng xà vô cùng khổng lồ chui ra từ trong rừng.
"Ngọa Tào!"
Ba người nhịn không được lại một lần nữa thốt tục.
Con mãng xà này thực sự quá lớn.
Nó dài chừng hơn ba mươi mét, đầu lớn cỡ một căn phòng nhỏ, miệng há ra, có thể nuốt vào bảy tám người.
Ba người nhanh chân, lao thẳng xuống biển, bơi ra chỗ sâu, trong lòng cầu nguyện con mãng lớn này không biết bơi.
Mọi người đều xuống nước, con mãng cũng đến bờ biển, điều khiến mọi người yên tâm là con mãng lớn này không biết bơi, không đuổi theo xuống nước, chẳng qua là nó canh giữ ở bãi biển không nhúc nhích. Đôi mắt rắn to tướng không ngừng nhìn chằm chằm đám người trong biển, chỉ cần ai dám đến gần bờ, nó sẽ nuốt chửng kẻ đó.
Đám người bất an lo lắng không thôi, vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ phải ngâm mình trong nước mãi sao?
May mà những người này đều biết bơi, nếu không mà có người không biết bơi thì chẳng phải sẽ c·h·ế·t đuối à?
Nhưng dù biết bơi, cũng không thể cứ ngâm mình dưới nước mãi được, khi hết thể lực, họ sẽ chìm xuống đáy biển mất!
"Lão đại, làm sao bây giờ?" Có người lên tiếng hỏi Chúc Đại Nhân, muốn hắn, người đang làm thủ lĩnh, nghĩ cách.
Chúc Đại Nhân lau nước biển trên mặt, nói với mọi người: "Không còn cách nào lên bờ ở chỗ này được. Chúng ta bơi sang bờ biển bên kia, rồi lên bờ từ đó. Mọi người để mắt nhau một chút, ai thấy đuối sức thì những người xung quanh phải ra tay giúp đỡ."
Đây là biện pháp tốt nhất trước mắt, đám người không còn lựa chọn, cùng Chúc Đại Nhân bơi về một hướng.
Triệu Huyền mở trang bìa game, số người chơi còn dư lại chỉ còn bảy người.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận