Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 284: Tiểu sư thúc tiến vào không biết kịch bản trò chơi J (length: 7284)

Benjamin nhìn rõ từng biểu cảm thay đổi trên mặt Sophie, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
"Vở kịch hay đã hết rồi, ta đi trước đây." Benjamin cười vẫy tay với Jeremy, rồi lách mình biến mất.
Jeremy cũng có chung ý nghĩ với Benjamin, kịch hay đã tàn, cũng chẳng cần ở lại làm gì.
Sau khi Benjamin biến mất, bóng dáng Jeremy cũng tan vào không trung.
Allent về nhà vào sáng hôm sau, nhìn biểu hiện của hắn thì biết đêm qua hắn đã có một đêm thật đặc sắc.
Sau khi ăn sáng, Allent mở miệng: "Trên đường về, ta bị nhị ca Davis chặn lại."
Jeremy nhíu mày, hỏi: "Chẳng lẽ hắn bảo ngươi đi tán tỉnh Sophie?"
Allent ngạc nhiên: "Sao ngươi biết?"
Jeremy: "Hắn từng tìm ta, bị ta cự tuyệt."
Allent: "Ta cũng cự tuyệt, không biết hắn sẽ tìm ai nữa."
Một tuần sau, hai người liền biết Benjamin tìm ai.
Trường học lại có thêm một học sinh chuyển trường, một tiểu tử vô cùng đẹp trai, còn là một ngôi sao nhỏ, từng đóng hai ba vai phụ trong phim truyền hình, quen mặt khán giả.
Do vậy, nam sinh tên Liber này vừa đến trường liền được các nữ sinh săn đón, các nàng vứt cả những "hoàng tử" sân trường ra sau đầu.
Hoàng tử có so được với ngôi sao không?
Được làm bạn gái của ngôi sao, nói không chừng các nàng có thể mượn cơ hội gia nhập giới giải trí, cũng trở thành ngôi sao cũng nên.
Bất quá, khiến các nữ sinh phẫn nộ ghen tị là, ngôi sao này lại không nhìn trúng ai trong số bọn họ, mà lại vừa gặp đã yêu "tiện nhân" Sophie.
Ghê tởm, tiện nhân kia có gì tốt? Sao mà khiến hoàng tử và cả ngôi sao đều chung tình với nàng ta?
Sophie thì vừa kinh ngạc được sủng ái lại vừa đắc ý, quả nhiên mị lực của mình là vô địch.
Việc không giành được danh hiệu nữ hoàng vũ hội cũng theo đó mà tan biến phần nào.
Liber là người rất nhiệt tình, hơn nữa vô cùng lãng mạn, hắn dùng đủ mọi cách thức như trong mơ để theo đuổi Sophie, khiến Sophie vô cùng rung động.
Nàng không khỏi so sánh Liber với Davis.
Hai người đều lớn lên rất tuấn tú, về mặt dung mạo thì không phân cao thấp.
Davis tuy có tiền, nhưng đều là đồ cổ. Còn Liber làm ngôi sao thì kiếm tiền rất khá. Điểm này coi như là hòa nhau.
Davis không có chút danh tiếng nào, Liber thì lại là một ngôi sao, điểm này Liber thắng.
Davis thắng ở chỗ bản thân là ma cà rồng, có thể mãi giữ vẻ thanh xuân tươi đẹp. Nhưng, mình lại là chị gái nuôi của hắn, không thể trở thành ma cà rồng. Nếu không nàng mà thành ma cà rồng, máu của nàng sẽ không còn chút hấp dẫn nào với Davis, nói không chừng Davis sẽ không còn coi trọng nàng như bây giờ.
Nhưng nếu nàng không trở thành ma cà rồng, dung mạo sẽ già đi theo năm tháng, về sau trở thành một bà già, Davis thì vẫn cứ trẻ trung, nàng chắc chắn không có dũng khí đứng cạnh Davis nữa.
Nếu như vậy, thà rằng ngay từ đầu chọn một người làm bạn lữ là con người...
Sau khi so đo, Sophie bắt đầu dao động.
Kẻ đứng sau thao túng là Benjamin thấy được sự dao động của nàng, nên cho Liber gia tăng cường độ theo đuổi.
Liber là do Benjamin tìm đến.
Benjamin chẳng những là tác giả, còn là nhà biên kịch nổi tiếng. Hắn hứa hẹn cho Liber hai vai chính trong hai phim điện ảnh và hai phim truyền hình để trao đổi, thuê Liber đến phá hoại quan hệ giữa Sophie và Davis.
Kịch bản của Benjamin nhiều lần giúp đạo diễn đoạt giải Đạo diễn xuất sắc nhất Oscar, do vậy hắn muốn đề cử diễn viên vào đoàn phim của những đạo diễn đó thì quá dễ dàng.
Mà những chiêu thức theo đuổi Sophie lãng mạn của Liber đều là do Benjamin cầm bút viết ra.
Hắn vốn là biên kịch xuất sắc nhất mà.
Sophie ngày càng nghiêng về phía Liber, cuối cùng một ngày, Davis thấy Sophie và Liber hôn nhau.
Davis và Sophie cãi nhau một trận lớn, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Đúng lúc này, Liber lại chuyển trường rời khỏi thị trấn nhỏ.
Sophie không tìm được Liber, chỉ có thể quay lại tìm Davis.
Nàng rất biết rõ ưu thế của mình, rạch một đường trên ngón tay, nặn ra máu tươi.
Máu của nàng có sức hấp dẫn trí mạng với Davis, Davis không cách nào kiềm chế bản thân, hút máu của Sophie, hai người lại làm lành.
Chỉ là, trong lòng đã nảy sinh khúc mắc, dù thế nào cũng không thể xóa bỏ được.
Benjamin cười lạnh, hắn sớm biết chỉ mỗi một Liber thì không thể phá hoại mối quan hệ giữa hai người, may là, hắn đã sớm có sắp xếp.
Không lâu sau đó, một họa sĩ trẻ đến thị trấn nhỏ để sưu tầm dân ca.
Họa sĩ xuất thân từ gia đình giàu có, lái xe cũng là loại chục triệu tệ, tiêu tiền như rác.
Hơn nữa, vị họa sĩ này cũng rất đẹp trai, không thua gì "tam vương tử" sân trường.
Và vị họa sĩ này một lần nào đó thấy Sophie, liền gọi Sophie là Muse của mình, theo đuổi Sophie để làm người mẫu.
Trong quá trình làm người mẫu, Sophie và họa sĩ gần như ngày nào cũng ở bên nhau, xảy ra chút chuyện gì đó cũng là bình thường.
Benjamin kéo Davis đến xem cảnh Sophie và họa sĩ lên giường, nói: "Chỉ là một người phụ nữ lăng loàn như vậy, ngươi nhất định phải tiếp tục ở bên cô ta sao?"
Davis im lặng không nói gì.
Họa sĩ rời khỏi thị trấn nhỏ, Sophie lại quay về bên cạnh Davis.
Hai người như thể không có gì xảy ra, nhưng Davis ngoài việc hút máu của Sophie ra, lại không thân thiết với Sophie nữa.
Sophie cũng cảm nhận được sự xa cách của Davis, nhưng nàng không để ý, nàng tự tin sức hấp dẫn của máu mình đối với Davis, tự tin Davis sẽ không rời khỏi nàng.
Mình và họa sĩ đều đã như thế, chẳng phải Davis cũng chỉ có thể âm thầm chấp nhận sao?
Sophie không hề sợ hãi, bởi vậy sau này khi thị trấn lại lần lượt xuất hiện vài người đàn ông đẹp trai, tuấn tú khác, Sophie đều cùng họ phát sinh quan hệ.
Thị trấn nhỏ bé như vậy, chuyện như này không thể giấu được, người trong thị trấn đều biết Sophie lăng nhăng, hình tượng trong sáng của nàng sụp đổ.
Các nữ sinh đều nghĩ chắc Davis sẽ chia tay Sophie, nhưng hai người vẫn không chia tay, vẫn cứ quấn lấy nhau.
Các nữ sinh cũng không thể hiểu, rốt cuộc Sophie có gì quyến rũ mà mê hoặc Davis đến điên đảo như vậy.
Davis nghe được sự suy đoán của các nữ sinh, thở dài, hắn không ngăn được sự dụ hoặc từ máu của chị gái nuôi mà.
Hắn cũng muốn chia tay Sophie, nhưng chỉ cần Sophie cứa một chút da của mình, ép ra máu, thì hắn chỉ có thể trở thành nô lệ của dòng máu đó.
Jeremy đến một góc khuất trong quán bar, ngồi xuống cạnh một người.
"Sói con, ngươi chạy đến quán bar để "liệp diễm" sao? Ta thấy ngươi ngày thường cứ ra vẻ cấm dục, còn tưởng ngươi muốn nhập giáo đình chứ." Benjamin liếc nhìn Jeremy, châm chọc nói.
"Ta đến tìm ngươi." Jeremy gọi một ly Long Thiệt Lan Mặt Trời Mọc với người pha rượu, nhìn ly rượu của Benjamin sắp hết, lại gọi cho hắn một ly Bloody Mary, "Ta nghĩ loại rượu này thích hợp với ngươi."
Benjamin hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Ngươi tìm ta làm gì?"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận