Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 384: Tiểu sư thúc tiến vào khủng bố trò chơi 9 (length: 7891)

"Vậy thì chia thành ba tổ đi!" Tiểu sư thúc cười tủm tỉm, "Ba người chúng ta đã quyết định một tổ, ta làm tổ trưởng."
Trương Văn Húc: "..."
Mã Tố Tố: "..."
Mã Tố Tố tức giận nói: "Các ngươi ba đứa mới qua một lần trò chơi liền coi mình ghê gớm, không muốn nhận sự chiếu cố của tiền bối."
Tiểu sư thúc ừ một tiếng: "Chúng ta thích độc lập, không cần tiền bối chiếu cố, cũng đâu phải là mấy đứa trẻ còn bú sữa."
Mã Tố Tố càng giận: "Không có tiền bối giàu kinh nghiệm như ta dẫn dắt, các ngươi chỉ có c·h·ế·t, sẽ bị trò chơi làm pháo hôi ngay."
Khuất Đàn không phục nói: "Ngươi cũng chỉ hơn chúng ta một lần trò chơi, kinh nghiệm có thể nhiều hơn bao nhiêu? Đừng có mà làm ra vẻ ta đây trước mặt chúng ta."
"Ngươi? Ngươi?" Mã Tố Tố chỉ vào Khuất Đàn, giận đến run cả người.
Khuất Đàn nhíu mày, khinh thường nhìn Mã Tố Tố.
Mã Tố Tố hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Trương Văn Húc nhìn sâu vào ba người một cái, mang Lý Băng Lan rời đi.
Phạm Vĩnh Tài thở dài, nói: "Lý Băng Lan muốn dựa vào đàn ông giúp đỡ, sẽ thiệt thòi thôi."
Tiểu sư thúc hỏi: "Lý Băng Lan cùng các ngươi là cùng một trò chơi à?"
Khuất Đàn gật đầu: "Nàng ở trò chơi trước đã câu dẫn hai người đàn ông để sai khiến, hai người kia bảo vệ nàng đến cuối trò chơi, kết quả hai người kia c·h·ế·t, Lý Băng Lan vẫn s·ố·n·g sót, qua được trò chơi đầu tiên."
Tiểu sư thúc cười: "Vậy chẳng phải là chó cắn chó sao? Tính toán nhau à?"
Hắn lại nói với Phạm Vĩnh Tài: "Đại gia, người cũng đừng lo chuyện bao đồng. Trong trò chơi thế này, giữ mạng mình mới là quan trọng nhất, có sức lực thì hãy giúp người khác. Bất quá giúp người cũng phải cảnh giác cao độ, đừng ai cũng giúp."
Phạm Vĩnh Tài bị dạy dỗ mà dở khóc dở cười, vậy mà bị một người trẻ tuổi dạy dỗ.
Tuổi mình gấp ba người trẻ tuổi, trải đời cũng nhiều hơn người trẻ tuổi, xem người chỉ có thể chuẩn hơn người trẻ tuổi thôi.
Phạm Vĩnh Tài không tranh cãi với người trẻ tuổi, liên tục gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Lúc này, một NPC thủy thủ đi tới, quát ba người: "Còn dám lười biếng! Còn không mau đi làm việc!"
Ba người vội đứng dậy, nhìn trái ngó phải, đi về phía đám thủy thủ đang kéo lưới bắt tôm cá, lẫn vào đám thủy thủ.
Hải sản ở biển cả rất phong phú, một mẻ lưới xuống, vớt lên rất nhiều cá lớn, trong đó còn lẫn một vài sinh vật khác, có cả cua to cỡ một thước, còn có tôm hùm dài một thước.
Đám thủy thủ không biết cách ăn tôm hùm, nên không hứng thú với thứ này, liền muốn ném tôm hùm xuống biển, tiểu sư thúc vội vàng tiến lên ngăn cản người đó, xin bằng được cả sáu con tôm hùm.
Tiểu sư thúc đưa tôm hùm cho Khuất Đàn xem: "Chốc nữa chúng ta nướng tôm hùm ăn."
Khuất Đàn biểu tình khó nói.
Lúc này mà còn nghĩ đến chuyện ăn ngon, tên này đúng là to gan lớn mật.
Hắn có đáng tin không vậy?
Đi cùng một đội trưởng thế này, không khéo lại dẫn bọn họ vào tròng, toàn quân bị diệt thì sao?
Khuất Đàn nhìn về phía Phạm Vĩnh Tài.
Phạm Vĩnh Tài gật đầu với hắn, miệng hơi cười.
Lúc này Khuất Đàn mới yên tâm.
Phạm lão đầu là một người có năng lực, tuy tay chân lão yếu, chạy không nhanh cũng không có sức chiến đấu gì, nhưng ông ta am hiểu quan sát sắc mặt, lại có chút bản lĩnh xem bói. Ông ta có thể nhìn ra ai có năng lực, sau đó dẫn Khuất Đàn đi theo người đó, dựa vào người đó mà qua ải.
Khuất Đàn vừa rồi đã thu hồi tầm mắt khỏi người tiểu sư thúc.
Người này ông ta nhìn không thấu, càng không thể tính toán được mọi việc của người này.
Nhưng ông ta có thể tính toán được người khác, thông qua tính toán Khuất Đàn, ông ta biết mình chọn đúng rồi, cùng người này, bọn họ mới có thể an toàn qua trò chơi.
Ông ta thậm chí còn tính toán ra một chút hy vọng để rời khỏi không gian trò chơi k·h·ủ·n·g·b·ố này!
Cuộc sống trên thuyền cũng không nhiều điều, ngoài việc đám thủy thủ thay nhau chèo thuyền ra, thì chỉ có một lần mỗi ngày đi vớt hải sản. Thời gian còn lại, đám thủy thủ rất nhàn.
Chiếc thuyền này là thuyền buôn trên biển, vốn là đi cùng một đoàn thuyền ra biển mậu dịch, nhưng trên đường về gặp phải bão biển, bị lạc với các thuyền khác, rồi mất luôn phương hướng, nên chỉ còn lại một chiếc thuyền trôi dạt trên biển.
Bất quá thuyền trưởng có bản đồ hải trình, chỉ cần có thể tìm lại phương hướng chính xác, quay lại phạm vi của bản đồ, bọn họ có thể dựa theo bản đồ mà đi, trở về đại lục.
Bây giờ là ngày thứ hai mươi bị lạc trên biển, đồ ăn trên thuyền sắp ăn hết, may mà có thể vớt hải sản ăn, cũng không đến nỗi để mọi người bị đói.
Vì bão biển mà trên thuyền có tích trữ nước mưa, nên nước sạch là đủ dùng, mọi người không phải lo lắng về chuyện ăn uống.
Tiểu sư thúc, Phạm Vĩnh Tài và Khuất Đàn vừa nướng tôm hùm, vừa phân tích xem nhiệm vụ này sẽ gặp nguy hiểm gì.
Nhiệm vụ lần này là sống sót trên thuyền một tháng, vậy thì trong một tháng này trên thuyền sẽ xảy ra tình huống gì?
Là đồ ăn không đủ, đám thủy thủ hóa thành những tên quỷ đói thích ăn thịt người sao?
"Rất có khả năng!" Tiểu sư thúc gắp con tôm hùm đã nướng xong ra khỏi lửa, dùng đũa gắp một miếng thịt tôm, bỏ vào miệng.
Ngon! Hương vị tự nhiên thuần túy! Năm sao khen ngợi.
"Còn một khả năng nữa." Tiểu sư thúc nói, "Người trên thuyền đều mắc b·ệ·n·h c·h·ế·t hết, người chơi không biết có bị lây bệnh không. Nếu người chơi không bị c·h·ế·t vì bệnh, thì sẽ phải đối mặt với cả thuyền a phiêu."
Khuất Đàn cũng cầm con tôm hùm của mình lên bắt đầu ăn: "Truyền thuyết thuyền ma à?"
Tiểu sư thúc gật đầu.
Phạm Vĩnh Tài: "Vậy để ta bói một chút."
Tiểu sư thúc qua lời Khuất Đàn biết Phạm Vĩnh Tài là một vị "đại sư", nghe nói trong giới nhà giàu còn được kính nể lắm.
"Vậy người cứ tính đi."
Tiểu sư thúc rất hứng thú với bói toán.
Hắn ở một thế giới trò chơi nào đó đã từng làm thầy cúng, nhưng mà đó chỉ là hắn lừa người, dùng kỹ thuật hack để tìm kiếm thông tin của khách hàng, rồi lừa bịp họ.
Còn Phạm Vĩnh Tài là người thực sự biết môn kỹ thuật này, tiểu sư thúc còn định chờ sau này rời khỏi không gian trò chơi k·h·ủ·n·g·b·ố, sẽ tìm thời gian cùng Phạm Vĩnh Tài nghiên cứu thảo luận một chút về thuật bói toán.
Phạm Vĩnh Tài không có công cụ bói toán, ông liền dùng tay ngâm vào nước biển, sau đó liên tục bắn ra sáu giọt nước.
Phạm Vĩnh Tài quan sát hình dạng và hướng rơi của các giọt nước, một lúc lâu sau mới nói: "Hơn phân nửa sẽ là loại tình huống thứ hai."
Khuất Đàn: "Ôn dịch sao?"
Tiểu sư thúc nói: "Chắc không phải là ôn dịch, mà là căn bệnh dễ mắc phải nhất và cũng khiến các thủy thủ thời xưa khiếp sợ nhất."
Khuất Đàn vội vàng hỏi: "Là bệnh gì?"
Dù gì cũng chỉ là một học sinh cấp ba, còn nhiều điều chưa biết.
Tiểu sư thúc: "Bệnh thiếu m·á·u."
Khuất Đàn: "? ?"
Tiểu sư thúc giải thích cho hắn: "Bị bệnh này, c‌ơ t‌hể sẽ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, sau đó bị chảy m·á·u răng và rụng răng, nếu nặng thì cứ ăn vào lại bị chảy máu. Mà răng sẽ bắt đầu hư thối, phát ra mùi hôi miệng còn khó ngửi hơn cả cống thoát nước, khi đó thì đúng là phó mặc số mệnh, chỉ còn đường c·h·ế·t hoặc chờ c·h·ế·t mà thôi..."
Tiểu sư thúc: "Đây là căn bệnh mà các thủy thủ thời xưa hay mắc phải nhất."
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận