Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 505: Tiểu sư thúc tiến vào niên đại văn trò chơi 5 (length: 7877)

"Nuôi bò?" Tiểu sư thúc khoa trương kêu lên, "Nhị thúc người không sợ ta làm bò chết à?"
Phải biết rằng bò là tài sản quý giá nhất của nhà nông, mỗi năm cày bừa vụ xuân đều là nhờ cả vào bò.
Nếu bò có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, tiểu sư thúc chẳng phải bị cả thôn người ăn tươi nuốt sống.
Nhị thúc là đội trưởng đội sản xuất cũng không che nổi đâu.
Đội trưởng nói: "Cũng đâu phải để ngươi tự mình đi nuôi bò. Có người ở chuồng bò đấy, ngươi đi mà giám sát, mỗi ngày ý tứ ý tứ chuẩn bị ít cỏ cho bò là được."
Tiểu sư thúc nghe vậy liền vui: "Công việc này tốt, ta làm."
Đội trưởng đối với đứa cháu này thật sự bất đắc dĩ.
Đứa nhỏ này lười như vậy, sau này làm sao mà lấy vợ?
Nhà ai nguyện ý gả con gái cho hắn chứ?
Đội trưởng đau đầu, nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể rời mắt khỏi tiểu sư thúc, nhìn về phía năm đứa nhỏ.
"Xuân Lan, Xuân Mai, Xuân Hạnh, ta cũng sắp xếp công việc cho các ngươi rồi..."
Đội trưởng sắp xếp cho năm đứa nhỏ công việc không nhiều cũng không nặng, mỗi ngày bỏ ra nửa ngày là có thể xong, có thể kiếm được hai công điểm. Tuy hơi ít, nhưng con gái và trẻ con ăn cũng không nhiều, số công điểm này miễn cưỡng đủ cho chúng không bị đói.
Thời gian còn lại, bọn chúng có thể vào rừng tìm thức ăn.
Nơi tốt nhất của thôn chính là ở trong núi, thức ăn không thiếu. Ngay cả ba năm hạn hán cả nước, thôn của bọn họ cũng không có người nào chết đói. Tất cả đều nhờ núi rừng sản sinh để sống qua ba năm đó.
Năm người Triệu Xuân Lan tất nhiên là gật đầu đáp ứng.
Đây là ý tốt của đội trưởng, trong lòng chúng cũng cảm kích, cũng biết điều.
Đội trưởng không nán lại lâu, nói chuyện xong liền về nhà, ông phải tranh thủ thời gian nghỉ trưa, buổi chiều mới có sức mà làm việc.
Mấy người nhà họ Triệu thì ai về phòng nấy.
Buổi chiều, tiểu sư thúc liền đến chuồng bò báo danh, xem mặt những người sống ở cạnh chuồng bò.
Tổng cộng có sáu người, có năm ông lão và một thiếu niên. Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, là đi cùng ông nội của mình.
Thôn tuy không chiếu cố mấy người này, nhưng cũng không chà đạp họ, hằng năm cho họ thức ăn, chỉ là không tiếp xúc với họ. Bọn họ sinh hoạt ở thôn rất là yên bình, sáu người đều cảm thấy những ngày tháng hiện giờ không tệ.
Sáu người này đều là có chút quan hệ, cố ý chọn thôn như vậy, để tránh xa những chuyện thị phi bên ngoài.
Đối với việc có thêm một người giám sát, sáu người không có bất kỳ bất mãn nào, nên làm gì thì làm đó. Người kia khoa tay múa chân, bọn họ cũng chỉ nghe cho có thôi. Lẽ nào người kia còn có thể động tay động chân với họ sao?
Tiểu sư thúc ở ngoài chuồng bò lượn lờ một vòng, liền tìm một chỗ thoáng mát, ngồi xuống gà gật.
Sáu người liếc nhìn cậu thiếu niên đã ngủ khò khò, không nhịn được lắc đầu cười.
Triệu Xuân Mai cùng các tỷ đệ cùng nhau đánh cỏ, nói đến công việc của tiểu sư thúc, tiện thể phổ cập cho bốn người còn lại về lịch sử thời đại này.
". . .Những người ở chuồng bò kia, đều không phải người bình thường. Chỉ cần sống thêm năm năm nữa, họ sẽ khôi phục lại thân phận địa vị ban đầu của mình. . ." Triệu Xuân Mai nói với bốn người còn lại, "Vừa vặn tiểu thúc trở thành người giám sát bọn họ, chúng ta có thể thông qua tiểu thúc để kết giao với những người kia, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Chờ sau này những người kia phát đạt, cũng có thể nhớ đến chúng ta tốt, nâng đỡ chúng ta một chút. . ."
Triệu Xuân Mai tính toán làm bốn người còn lại đều gật đầu tán thành.
Triệu Xuân Mẫn không phải vì sau này có thể được lợi ích, mà là cho rằng những người kia đáng được tôn kính, giúp họ một chút khi họ gặp nạn cũng không có gì không tốt.
Ba người còn lại xuất phát từ góc độ lợi ích, tự nhiên không có gì không đồng ý.
Triệu Xuân Mãn nói: "Tiểu thúc bên kia, sẽ không xảy ra vấn đề chứ?"
Triệu Xuân Mai nói: "Sẽ không đâu, tên tiểu thúc dễ dãi của chúng ta không phải là người thông minh, hơn nữa lại lười ăn, chỉ cần cho hắn chút gì ngon, liền có thể khiến hắn vì chúng ta làm việc."
Triệu Xuân Lan gật đầu. Dáng vẻ người như thế, nàng đã gặp không ít khi ở phủ, rất dễ nắm bắt.
Triệu Xuân Hạnh nói: "Dị năng hệ mộc của ta sau khi thăng cấp có thể khống chế thực vật làm mắt của ta, giúp chúng ta giám sát tiểu thúc."
Năm người đã định xong sách lược, liền để Triệu Xuân Hạnh vào núi bắt một con thỏ hoang, sau đó Triệu Xuân Mai làm thịt kho tàu. Đến tối, bọn họ dùng món thịt thỏ kho tàu hối lộ tiểu sư thúc.
"Tam thúc, thỏ ăn ngon không ạ?" Triệu Xuân Mai cười tít mắt hỏi tiểu sư thúc.
Tiểu sư thúc vừa gặm chân thỏ vừa gật đầu.
Triệu Xuân Mai: "Có muốn sau này ngày ngày ăn thịt ngon như vậy không?"
Tiểu sư thúc lại gật đầu.
Triệu Xuân Mai: "Vậy ngươi sau này nghe lời chúng ta, chúng ta sẽ ngày ngày làm đồ ăn ngon cho ngươi. Cho ngươi ăn thịt."
Tiểu sư thúc liên tục gật đầu, một bộ dạng ngây ngô.
Triệu Xuân Mai không khỏi bật cười.
Thật ra có một tên tiểu thúc như vậy cũng không tệ.
Ngày thứ hai, tiểu sư thúc rời giường đi bắt đầu làm việc, Triệu Xuân Mai cho khoai lang cháo còn lại vào một cái bình, bảo tiểu sư thúc mang đến chuồng bò.
"Ta nấu điểm tâm nhiều, ngươi mang cho người khác ăn đi, ăn hết nhé."
Tiểu sư thúc giả vờ không hiểu ý Triệu Xuân Mai hỏi: "Sao lại nấu nhiều thế? Lãng phí quá. Hay là để lại trưa làm cơm trưa cho ta đi."
Như vậy sao được? Đây chính là nàng cố ý nấu nhiều ra để cho những người ở chuồng bò ăn.
Mấy người đó tuy không chết đói, nhưng mỗi ngày cũng chỉ ăn no bốn năm phần, còn phải làm rất nhiều việc, thân thể sẽ hao tổn.
Bây giờ bọn họ cần làm là để những người đó có thể ăn đủ no, dưỡng tốt thân thể, sau này mới có hy vọng xoay người.
"Trưa nay ta làm cơm thịt khô." Triệu Xuân Mai cười híp mắt nói.
Tiểu sư thúc lập tức nói: "Ta về ăn cơm trưa. Cái bình cháo này, ta sẽ xử lý tốt."
Nói xong bước đi vui vẻ ra cửa, vẻ mặt ngây ngô khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Triệu Xuân Hạnh lên tiếng: "Tên tiểu thúc này đáng yêu thật đấy."
Nàng đã sử dụng dị năng của mình, để thực vật giám sát hành động của tiểu sư thúc.
Hình ảnh thực vật truyền đến, tiểu sư thúc đi đến chuồng bò, gọi một ông lão ở đó qua, đưa bình cháo cho ông ta.
Ông lão do dự không nhận, tiểu sư thúc làm bộ tức giận, trực tiếp nhét bình vào ngực ông ta, sau đó chạy qua một bên gà gật.
Ông lão xem tiểu sư thúc rồi lại nhìn bình ở trong ngực, tuy vẫn mang vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn mang bình vào phòng ngủ, rồi gọi mấy người bạn già vào, cùng nhau ăn hết bình cháo.
Triệu Xuân Hạnh thuật lại hình ảnh mình xem được cho mấy người còn lại, họ đều rất hài lòng với biểu hiện của tiểu sư thúc.
Triệu Xuân Mai: "Buổi trưa làm nhiều đồ ngon một chút."
Triệu Xuân Hạnh: "Vậy ta đi dạo trong rừng."
Bốn người còn lại liên tục gật đầu, cảm thấy dị năng của Triệu Xuân Hạnh quá tuyệt vời, ở trong rừng như một cái máy gian lận vậy.
Triệu Xuân Hạnh đeo sọt đi ra cửa, vào rừng, nàng cảm thấy rất hài lòng, dị năng trong cơ thể vận hành trở nên thoải mái vô cùng.
Nàng hít một hơi thật sâu, cảnh tượng trong vòng năm trăm mét, nàng đều nhìn thấy rất rõ.
Nàng yêu thích nơi này, nàng thực sự may mắn mình đã xuyên không.
Cuộc sống ở đây so với thời mạt thế, thì chính là thiên đường.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận