Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 179: Tiểu sư thúc tiến vào sống sót trò chơi mười bốn (length: 8022)

Mặt khác, những người không giống Triệu Huyền ba người kịp thời ăn gừng rừng, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, rất nhiều người đều bị cảm lạnh.
Triệu Huyền cùng Cung Trường Minh hái thuốc trở về, lúc này lửa cũng đã được nhóm lên, trên không doanh trại phiêu đãng mùi thuốc nồng nặc.
Người bệnh đều được uống thuốc.
Mỗi người thể chất khác nhau, có người rất nhanh khỏi, có người lại khỏi rất chậm. Hơn nữa, vì hoàn cảnh không tốt, họ còn khỏi chậm hơn.
Bạch Thiên Thiên là người bệnh nặng nhất mà lại hồi phục khó khăn nhất.
Bạch Thiên Thiên là một trong những người bạn của Chúc Đại Nhân, cũng là cô gái thích Chúc Đại Nhân.
Cô gái này dù không phải nữ chính, nhưng xét cho cùng cũng nên là một nhân vật phụ chủ yếu nhỉ?
Lẽ ra trên người phải có hào quang bảo vệ, vậy mà, một cơn cảm lạnh nhỏ lại đánh gục người này. Uống không ít thuốc mà người này chẳng những không khỏi còn phát sinh thêm các triệu chứng khác.
Như thế này thì quá thảm, thấy rõ là sắp mất mạng.
Triệu Huyền đứng từ xa nhìn thoáng qua cô gái này, không nhúng tay vào việc chữa trị cho cô.
Việc chữa bệnh cho cả đám người đều do Cung Trường Minh làm, hắn cũng sẽ không tranh giành việc làm với người khác.
Hơn nữa, người chết thì tính ai.
Triệu Huyền khẽ lắc đầu.
"Huyền thiếu, sao thế?" Trương Sơn Thủy nghi hoặc hỏi.
Triệu Huyền thu tầm mắt lại: "Không có gì."
Hai người trở về lều của mình, Lý Thạch Hải đã nấu xong một nồi canh gà rừng, đồng thời dùng đá phiến nướng mấy quả trứng gà rừng.
Ăn xong bữa tối, ba người nói chuyện một lát rồi ai về chỗ nấy nghỉ ngơi.
Triệu Huyền tiếp tục tu luyện tinh thần lực, chớp mắt đã đến nửa đêm.
Một tiếng hét thảm làm Triệu Huyền bừng tỉnh từ trong lúc tu luyện, một bên lều khác truyền đến tiếng động, Trương Sơn Thủy cùng Lý Thạch Hải cũng đều bị đánh thức.
Đám người ra khỏi lều, phát hiện Mục Quảng Thuận năm người cũng đều đi ra xem tình hình.
Nghe thanh âm có vẻ là Thịnh Thi Tình phát ra, không biết cô này lại làm trò gì.
Đây là tiếng lòng của đại đa số người.
Tính tình của Thịnh Thi Tình khiến rất nhiều người không chịu nổi, đều cho rằng nàng không xứng với Chúc Đại Nhân.
Không ít người đều nghi hoặc, sao Chúc Đại Nhân lại thích Thịnh Thi Tình nhỉ? Rõ ràng Bạch Thiên Thiên không hề thua kém Thịnh Thi Tình, vừa dịu dàng lại xinh đẹp, võ thuật cũng không hề thua kém Thịnh Thi Tình, lại còn thích Chúc Đại Nhân. Thế mà, sao Chúc Đại Nhân lại không chọn Bạch Thiên Thiên nhỉ?
Lại truyền đến tiếng Chúc Đại Nhân gọi Thịnh Thi Tình, giữa đêm khuya, âm thanh này có vẻ đặc biệt lớn.
Triệu Huyền ba người cùng Mục Quảng Thuận năm người đi đến khu vực lều trại của Chúc Đại Nhân, thấy mọi người đều vây quanh bên ngoài một cái lều xem náo nhiệt.
Vì những hố nước do mưa thấm xuống đất khá nghiêm trọng, nên khi dựng lại trại, mọi người không đào hố nữa mà dựng lều.
Triệu Huyền nhớ ra cái lều đó là lều để Bạch Thiên Thiên dưỡng bệnh.
Để Bạch Thiên Thiên có một môi trường dưỡng bệnh thoải mái, Chúc Đại Nhân mang theo bạn bè dựng cái lều này tốt hơn những lều khác rất nhiều, thậm chí còn làm cả một cái giường đơn giản cho Bạch Thiên Thiên.
"Đây là... Bạch Thiên Thiên chết rồi?" Đoạn Tử Ngôn suy đoán.
Mục Quảng Thuận lắc đầu: "Tiếng kêu thảm là của Thịnh Thi Tình, Chúc Đại Nhân gọi cũng là Thịnh Thi Tình."
Tám người len vào đám đông, với sức mạnh và kỹ xảo, rất nhanh đã lách vào hàng phía trước, thấy được tình hình bên trong lều.
Bạch Thiên Thiên xác thực đã chết, hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường, ngực không phập phồng, khóe miệng lại nở nụ cười quỷ dị.
Dưới giường, Chúc Đại Nhân đang ôm Thịnh Thi Tình đầy máu me, gọi tên Thịnh Thi Tình.
Nhưng Thịnh Thi Tình đã không thể trả lời, một con dao găm xuyên qua tim Thịnh Thi Tình, nàng đã không thể sống nổi.
"Chuyện này là sao?" Trương Sơn Thủy giữ Cung Trường Minh đang đứng một bên lại hỏi.
Những người chứng kiến cảnh này đều kinh ngạc đến ngây người.
Cung Trường Minh cười khổ, nói: "Bệnh tình của Thiên Thiên trở nặng, nàng biết mình không thể sống đến lúc được cứu viện nên sinh ra ý nghĩ tiêu cực. Mọi người đều biết rồi đúng không? Thiên Thiên thích nhân từ, nhưng nhân từ lại yêu Thi Tình. Vì vậy, Thiên Thiên luôn rất ghen ghét Thi Tình, trước đây nàng giấu sự ghen ghét trong lòng. Bây giờ Thiên Thiên cảm thấy mình không thể sống nổi, nên cũng không muốn người khác sống tốt hơn, càng không muốn Thi Tình và nhân từ ở bên nhau..."
"Cho nên nàng liền giết Thịnh Thi Tình trước khi chết?" Thiệu Hiểu Lan hỏi.
Cung Trường Minh gật đầu: "Tối nay là Thi Tình chăm sóc Thiên Thiên, không ngờ lại..."
Ánh mắt đám người phức tạp nhìn về thi thể của Bạch Thiên Thiên, người phụ nữ này, thật là...
Lại nhìn về phía Chúc Đại Nhân đang khóc lóc nước mắt tùm lum cùng Thịnh Thi Tình đã mất đi hơi thở, mọi người nhỏ vài giọt nước mắt đồng cảm.
Hôm sau, nhóm người của Chúc Đại Nhân chôn cất Bạch Thiên Thiên cùng Thịnh Thi Tình.
Hai tình địch, sau khi chết lại được chôn cùng nhau, trở thành hàng xóm.
Chúc Đại Nhân toàn thân tinh thần sa sút, hoàn toàn không để ý chuyện gì nữa, suốt ngày chỉ ngồi ngẩn người trước mộ của Thịnh Thi Tình, cơm không ăn, ngủ không ngủ.
Mãi đến khi mấy người bạn thân không chịu nổi, trực tiếp nhét thức ăn vào miệng của Chúc Đại Nhân, rồi đánh ngất xỉu để đưa về lều thì Chúc Đại Nhân mới không đi theo Thịnh Thi Tình.
Không khí trong doanh trại trở nên vô cùng tồi tệ, người của nhóm Chúc Đại Nhân mất đi người thân tín, cũng trở nên uể oải.
Ngày qua ngày như vậy, trong số những người còn lại lại xuất hiện thương vong.
Lần này người chết cũng chết vì bệnh, các triệu chứng của người đó, rất giống như ôn dịch.
Ngoài người đã chết ra, còn rất nhiều người khác cũng phát bệnh, xuất hiện các triệu chứng giống nhau, ngay cả Chúc Đại Nhân và nhóm bạn cũng có các triệu chứng tương tự.
Cung Trường Minh xác nhận phỏng đoán của mọi người, quả thực là ôn dịch, nhưng ông không biết phải chữa trị như thế nào.
Cung Trường Minh cầu viện Triệu Huyền, Triệu Huyền ngơ ngác chớp mắt: "Ta cũng đâu có biết chữa ôn dịch thế nào? Ta chỉ là học trò học trung y thôi, chữa ôn dịch, làm khó ta quá."
Cung Trường Minh thất vọng rời đi.
Trương Sơn Thủy hỏi Triệu Huyền: "Huyền thiếu, ngươi thật sự không biết chữa ôn dịch sao?"
Triệu Huyền: "Thời nay làm gì còn có ôn dịch xảy ra nữa? Ta có được tận mắt chứng kiến đâu? Vậy làm sao có kinh nghiệm chữa trị chứ?"
Trương Sơn Thủy: "Cũng đúng."
Triệu Huyền nhìn về phía nhóm người của Chúc Đại Nhân, hai mắt nheo lại.
Hắn mở giao diện trò chơi, người chơi chỉ còn lại có sáu người.
Ba người bọn hắn cùng năm người trong nhóm của Mục Quảng Thuận đều không bị bệnh, vậy thì đây thật sự là ôn dịch sao?
Ngày hôm sau, Chúc Đại Nhân đã mắc bệnh đến tìm Triệu Huyền.
Sau khi bị bệnh, Chúc Đại Nhân ngược lại so với lúc chưa bị bệnh lại có thêm một chút sức sống, nghĩ đến chuyện đột phát này đã giúp nàng thoát ra khỏi sự đau buồn vì mất người yêu.
Chúc Đại Nhân áy náy nói với Triệu Huyền: "Xin lỗi, ta cũng không có ý muốn lây bệnh cho mọi người, ta chỉ là muốn nhờ Triệu tiên sinh xem giúp ta, rốt cuộc ta có phải bị ôn dịch hay là vấn đề khác."
Triệu Huyền nhíu mày, nói với Chúc Đại Nhân: "Ngươi đưa tay ra đây."
Chúc Đại Nhân duỗi tay trái ra, Triệu Huyền bắt mạch cho nàng.
Sau đó lại vén mí mắt của Chúc Đại Nhân lên nhìn, bảo Chúc Đại Nhân lè lưỡi ra, rồi lại quan sát kỹ lưỡng.
Triệu Huyền mở miệng: "Ngươi có phải có đối tượng nghi ngờ rồi không?"
Chúc Đại Nhân nhìn vào mắt Triệu Huyền, nói: "Quả nhiên ta không bị ôn dịch, mà là trúng độc, đúng không?"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận