Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 345: Tiểu sư thúc tiến vào tây huyễn trò chơi thế giới 2 (length: 7485)

Ôi chao, một viên tinh thể màu đỏ rực tuyệt đẹp!
Tiểu sư thúc từng đọc không ít tiểu thuyết kỳ ảo phương Tây, vừa nhìn thấy tinh thể này liền nhớ ngay đến một danh từ quen thuộc: Ma hạch!
Ma hạch cơ đấy, chắc cũng có thể đổi ra tiền đây.
Tiểu sư thúc liền cất viên tinh thể màu đỏ rực đi.
Đốt lửa nướng thỏ.
Không có gia vị, thịt nướng chẳng ngon gì, coi như lót dạ cho no bụng thôi.
Nhưng mà mùi thịt nướng này vẫn hấp dẫn một vài con quái vật trong rừng rậm.
Thấy một đống trái cây màu xanh lá nhạt như đá, tiểu sư thúc thấy cổ họng hơi khô.
Ăn thịt nướng xong lại muốn uống nước, thấy "trái cây đá", thật muốn nhào vào cắn một miếng.
"Trái cây đá" bỗng nhào về phía tiểu sư thúc.
Tiểu sư thúc vội vàng né tránh, dù slime chỉ là loại quái vật cấp thấp nhất, nhưng với thực lực hiện giờ của tiểu sư thúc thì không biết có phải là đối thủ của nó không nữa.
Tiểu sư thúc né được đòn tấn công của slime, thử chém một nhát vào một trái cây đá.
Đao chém vào người slime, phần thịt mềm nhũn của nó bị lún xuống, chứ chẳng bị thương gì.
Mấy con slime khác nhân cơ hội này lại tấn công tới.
Không gây được tổn thương cho slime, bản thân lại không phải đối thủ của cả đám tiểu quái thú, tiểu sư thúc chỉ còn nước ba chân bốn cẳng mà chạy.
Rừng núi này rất lớn, cách thị trấn khá xa, tiểu sư thúc đã chạy rất xa rồi mà vẫn chưa thấy bóng người nào.
Tiểu sư thúc đành cứ thế đi vô định.
Hắn hoàn toàn chẳng biết gì về thế giới này, cũng không rõ chỗ nào có dấu chân người, chỗ nào có thị trấn.
Chỉ cần đừng đi về hướng núi rừng sâu là được, ba hướng còn lại, đi hướng nào cũng được, thế nào cũng sẽ gặp người thôi…phải không?
Đi suốt hai ngày hai đêm, đến lúc tiểu sư thúc gần như không chịu nổi nữa thì bỗng có một đội người từ đằng xa chạy tới.
Tiểu sư thúc thả tinh thần lực ra quan sát, dẫn đầu là một đám người mặc trang phục riêng, trông như đám lính đánh thuê.
Giữa đám lính đánh thuê là một cỗ xe ngựa, trên xe khắc huy hiệu gia tộc, bên cạnh xe là một đám hộ vệ mặc đồ xịn hơn đám lính đánh thuê.
Xem ra là quý tộc gia nào đi ra ngoài.
Tiểu sư thúc đi dạt sang một bên, nhường đường cho bọn họ đi.
Đám lính đánh thuê cưỡi ngựa lướt qua cạnh tiểu sư thúc, xe ngựa cũng đi qua.
Nhưng vừa đi không bao xa, lại nghe thấy tiếng "Dừng lại" phát ra từ trong xe.
Xe ngựa dừng lại, từ trong xe bước ra một người phụ nữ mặc lễ phục xinh đẹp.
Người phụ nữ được thị nữ đỡ xuống xe ngựa rồi đi về phía tiểu sư thúc.
"Hình như, giống thật đấy. Chắc ngươi chính là đứa con riêng của ca ca ta rồi!" Người phụ nữ quan sát tiểu sư thúc từ trên xuống dưới, cảm thán nói.
Tiểu sư thúc: "???"
Người phụ nữ vung tay, hai thị nữ tiến lên bắt lấy tiểu sư thúc, kéo tiểu sư thúc về phía xe ngựa.
Tiểu sư thúc nhìn đám thị vệ và lính đánh thuê kia, không giãy giụa, mặc cho thị nữ kéo mình lên xe.
Người phụ nữ cũng lên xe, ngồi đối diện với tiểu sư thúc, lại đánh giá tiểu sư thúc thêm một lần nữa từ trên xuống dưới.
Tiểu sư thúc mặc đồ tân thủ do hệ thống trò chơi cung cấp, đối với người chơi thì có vẻ hơi đơn sơ, nhưng so với quần áo bình dân thì lại hơn hẳn. Không có miếng vá, vải vóc thì mịn màng, hơn nữa còn rất sạch sẽ.
Tiểu sư thúc rất thích sạch sẽ, mặc bộ đồ tân thủ đi hai ngày rồi mà cũng chẳng làm bẩn chút nào.
Người phụ nữ có vẻ rất hài lòng về tiểu sư thúc, lên tiếng nói: "Ta tên Elizabeth Waxman, là cô của ngươi. Cha ruột của ngươi là anh trai ta, bá tước Waxman, ta đến để đón ngươi về nhà Waxman."
Tiểu sư thúc: "???"
Tiểu sư thúc ngậm miệng không nói gì, muốn biết thêm tin tức từ miệng Elizabeth.
Elizabeth là đại tiểu thư của nhà Waxman, vẫn chưa xuất giá, nhưng đã có hôn phu là một điện hạ công tước.
Do vậy Elizabeth có địa vị rất cao trong nhà Waxman, có tiếng nói, nên lần này mới có thể thay mặt gia chủ nhà Waxman đi đón đứa con rơi này.
Gia chủ nhà Waxman Isam Waxman lớn hơn Elizabeth hai mươi tuổi, sớm đã kết hôn sinh con.
Nhưng vào mấy tháng trước, con trai Isam đi thám hiểm và bỏ mạng, nhà Waxman mất người thừa kế.
Dòng dõi Isam vốn đã ít, ngoài người con trai đã mất ra, thì chỉ có một cô con gái đã xuất giá.
Giờ con trai đã chết, nhà Waxman đối mặt với tình cảnh không có người thừa kế, gia tộc sẽ rơi vào tay chi nhánh bên ngoài.
Cả Isam và Elizabeth đều không muốn thấy kết cục như vậy, quan hệ giữa họ và chi nhánh ngoài không tốt đẹp gì.
Nhưng Isam vì ham mê tửu sắc không biết tiết chế, cơ thể sớm đã bị vắt kiệt sức, không có khả năng làm cho phụ nữ mang thai nữa, muốn sinh thêm một đứa con trai là không thể.
Lúc này quản gia nhà Waxman nghĩ tới chuyện từ hơn mười năm trước.
Thời đó có một cô hầu gái trong nhà rất xinh đẹp, Isam để mắt đến cô hầu gái, ép buộc cô quan hệ với mình.
Nhưng không bao lâu sau, Isam ham mới mẻ liền vứt cô hầu gái đó ra sau đầu.
Sau đó hầu gái có thai, vợ Isam biết được, không muốn có thêm một đứa con rơi chia phần lợi ích của con trai và con gái mình, đã cho hầu gái một khoản tiền, đuổi cô ra khỏi phủ bá tước.
Nghe nói cô hầu gái đó đã về quê, không biết cô có sinh đứa bé đó ra không.
Isam vì con trai qua đời mà bị đả kích, cơ thể vốn đã suy yếu, bây giờ thì đổ bệnh nằm liệt giường, không thể dậy nổi. Vợ ông ta thì lại càng suy sụp hơn, đã qua đời một tháng trước.
Isam không thể tự mình đi điều tra chuyện con riêng được, liền giao việc này cho em gái là Elizabeth.
Elizabeth vừa hay ở vương đô chán quá nên đã thuê lính đánh thuê, mang theo hộ vệ riêng, trước tiên đi đến thôn hẻo lánh tìm kiếm mẹ con hầu gái kia.
Đến thôn, họ được biết từ miệng cô hầu gái rằng cô đã sinh đứa bé ra và một mình nuôi nấng nó.
Số tiền mà phu nhân bá tước đã cho cô, theo như bọn họ thì không nhiều, nhưng đối với người bình thường thì cũng đã là một khoản kha khá, đủ cho hai mẹ con không làm gì mà vẫn sống đủ mười năm.
Thêm vào đó chi phí ở thôn cũng thấp hơn ở thành thị, hai mẹ con họ đã sống không tệ suốt hơn mười mấy năm qua.
Cô hầu gái đó cũng không bị áp lực cuộc sống làm cho già nua, mà vẫn xinh đẹp như xưa, bởi vậy bị một thương nhân đi ngang qua để mắt, muốn cưới cô làm vợ lẽ.
Hầu gái thấy tiền bạc trong nhà sắp hết, cô không muốn cuộc sống vất vả khổ sở như mấy phụ nữ khác trong thôn, nên đã đồng ý theo thương nhân, đưa con đi theo và gả cho thương nhân rồi rời khỏi thôn.
Vừa hay là họ đã rời đi ba ngày trước khi đoàn của Elizabeth tìm đến, có thể nói là Elizabeth đến không đúng lúc, chỉ chút xíu nữa thôi thì đã tìm được.
Elizabeth hỏi rõ phương hướng đoàn thương nhân đã rời đi, bèn đuổi theo, nhưng vẫn không theo kịp.
Cô ta vốn định nếu không đuổi kịp thì sẽ từ bỏ, trở về vương đô rồi tìm người điều tra về chỗ của thương nhân, không ngờ khi nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa, cô lại nhìn thấy tiểu sư thúc đang đứng bên đường.
Mắt Elizabeth sáng lên.
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận