Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 413: Tiểu sư thúc là thứ tử 4 (length: 8003)

"Hôm nay trong phủ có chuyện gì xảy ra sao?"
"Không có chuyện gì cả! À, đúng rồi, Bảo Ngọc chọc khóc Lâm cô nương, hai người ầm ĩ một hồi lâu mới giải quyết mâu thuẫn, vẫn là lão thái thái ra mặt hòa giải thì bọn họ mới làm lành đấy."
Xuân Tuyết luyên thuyên kể một hồi, toàn là mấy chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi.
Tiểu sư thúc khoát tay, tỏ ý mình ăn xong rồi, bảo Xuân Tuyết mang đồ ăn đi.
Xuân Tuyết vui vẻ cầm hộp cơm ra khỏi phòng, vui sướng thưởng thức món đường chưng giòn tan.
Tiểu sư thúc bước ra sân, thong thả tản bộ.
Hắn tuổi còn nhỏ, nơi nào cũng có thể đi. Mà vì dáng người nhỏ bé nên ít ai để ý đến hắn, thế là tiểu sư thúc lại được nghe thêm chút chuyện bát quái.
Đa phần vẫn là chuyện của Lâm muội muội và Bảo Ngọc.
Lâm muội muội được Giả mẫu yêu chiều, mọi đãi ngộ chẳng khác nào phượng hoàng trứng của Giả Bảo Ngọc, thu hút mọi ánh nhìn trong phủ Vinh quốc.
Thời điểm này Bảo tỷ tỷ còn chưa đến, nên trong phủ Vinh quốc chưa hề có tin đồn bất lợi cho Lâm muội muội.
Sau khi nghe những tin tức có cũng như không, cuối cùng tiểu sư thúc cũng hiểu rõ nguyên nhân Vương phu nhân ra tay với hắn.
Trong lúc Giả Chính nói chuyện phiếm với Vương phu nhân, nghe Vương phu nhân khen Giả Bảo Ngọc thông minh học giỏi, Giả Chính bỗng nhớ ra mình còn hai đứa con trai thứ, sắp đến tuổi đi học, nên bảo Vương phu nhân chuẩn bị chuyện học hành cho hai đứa con trai thứ.
Vương phu nhân tức giận, càng không muốn hai đứa con trai thứ đi học, vì thế cho người bỏ thuốc hai đứa con.
Đương nhiên loại thuốc cũng không giống nhau, không thể để cả hai đứa cùng có bệnh trạng như nhau, nếu không sẽ làm người khác sinh nghi sao?
Tiểu sư thúc cười ha ha.
Vương phu nhân à!
Nếu ngươi cứ như trước kia không để ý đến bản t·h·iếu gia, bản t·h·iếu gia còn có thể cho ngươi nhởn nhơ thêm một thời gian nữa.
Nhưng ngươi lại dám trêu chọc bản t·h·iếu gia—— Đêm đó, Xuân Tuyết liên tục chạy vào nhà vệ sinh, làm tiểu sư thúc muốn làm chút gì cũng không được, chỉ có thể ở trong phòng tiếp tục tu luyện tinh thần lực.
Ngày hôm sau, Xuân Tuyết xin nghỉ về nhà dưỡng bệnh, theo tin tức người khác nói, Giả Hoàn cũng bệnh, nghe nói bị cảm lạnh, Triệu di nương lo lắng sốt vó, xin Giả Chính mời thái y cho Giả Hoàn, bị Giả Chính mắng một trận.
Một đứa con trai thứ, làm gì có tư cách mời thái y.
Vương phu nhân rất rộng lượng, mời một lang trung có tay nghề cho Giả Hoàn, còn miễn cho Triệu di nương đến hầu hạ bên cạnh mình, để nàng an tâm chăm sóc Giả Hoàn. Làm ra dáng vẻ chủ mẫu rộng lượng từ thiện, được Giả Chính khen ngợi.
Tiểu sư thúc rất đồng tình với thằng em trai t·i·ệ·n nghi Giả Hoàn, khó trách trong nguyên tác hắn sẽ trở thành một con mèo đông lạnh. Có một người mẹ cả mặt ngoài thì hiền lành nhưng bụng dạ độc ác như vậy, hắn không thành mèo đông lạnh thì sao có thể lớn lên được?
Ngươi nói Vương phu nhân đối với thứ nữ Tham Xuân rất tốt?
Thứ nữ và thứ tử sao có thể giống nhau?
Thứ nữ chỉ cần một bộ đồ cưới là có thể gả ra ngoài, còn thứ tử thì sẽ phân chia tài sản của con trai bà ta.
Tiểu sư thúc cũng giả vờ bệnh, với khả năng của hắn việc thay đổi mạch đập quá dễ dàng, nên lang trung không hề phát hiện hắn giả bệnh.
Hai đứa con trai thứ đều bệnh, trong thời gian ngắn chắc chắn không còn ai nhắc tới chuyện đi học nữa.
Sau một thời gian, e là Giả Chính cũng quên luôn việc cho con thứ đi học.
Buổi tối, tiểu sư thúc lại lần nữa lẻn vào phật đường nhỏ của Vương phu nhân.
Lần này, tiểu sư thúc có mục đích tìm kiếm, quả nhiên tìm được giấy nợ cho vay nặng lãi của Vương phu nhân.
Tiểu sư thúc lấy đi một nửa, còn một nửa giữ lại để làm bằng chứng.
Tiểu sư thúc phát hiện ra hộp đựng ngân phiếu của Vương phu nhân, lấy hai tờ nhét vào ngực.
Tiền mua nhà đã có.
Mặc dù giá nhà ở kinh thành rất đắt, nhưng tiểu sư thúc không phải mua kiểu nhà to cho quan lớn hay nhà giàu, mà chỉ mua một căn nhà nhỏ để sắp xếp cho đám tiểu ăn mày, không cần đến nhiều tiền bạc.
Hai trăm lượng ngân phiếu này là đủ.
Ngày hôm sau, tiểu sư thúc lại lần nữa trốn ra khỏi phủ Vinh quốc.
Trước tiên hắn đi xem đám tiểu ăn mày, nghe ngóng được tin tức muốn biết từ miệng của đám tiểu ăn mày.
Chuyện cho vay nặng lãi do tâm phúc của Vương phu nhân là Chu Thụy quản lý, đám tiểu ăn mày đã theo dõi Chu Thụy, phát hiện người này cậy thế Vương phu nhân làm nhiều chuyện xấu.
"Các ngươi làm tốt lắm." Tiểu sư thúc lấy một ít bạc vụn đưa cho Tề Đại, "Đây là phần thưởng cho các ngươi, các ngươi có thể cầm đi mua chút quần áo cũ."
"Đa tạ t·h·iếu gia, đa tạ t·h·iếu gia." Tề Đại cùng một đám tiểu ăn mày vô cùng mừng rỡ.
Có quần áo ấm mặc, bọn họ có thể chống qua mùa đông, sẽ không bị c·h·ế·t cóng.
Bọn họ thật sự gặp được quý nhân rồi.
Tiểu sư thúc nói: "Ta muốn mua một căn nhà, các ngươi có thể vào ở, coi như là giúp ta trông nhà."
Đám tiểu ăn mày nghe xong càng thêm phấn khởi, càng thêm cảm kích tiểu sư thúc.
Tiểu sư thúc hỏi bọn họ cò mồi nào phúc hậu hơn, đám tiểu ăn mày chỉ ra một người, đồng thời nhiệt tình muốn cùng tiểu sư thúc đi tìm người.
Tiểu sư thúc đồng ý.
Có nhiều tiểu ăn mày đi cùng, cũng có thể khiến người ta coi trọng hắn hơn một chút.
Dù sao một đứa trẻ năm tuổi đi mua nhà. . .
Cò mồi thấy tiểu sư thúc, quả nhiên xem hắn là người tới trêu đùa.
Tiểu sư thúc lấy ra một tờ ngân phiếu, đặt trước mặt cò mồi: "Ngươi thấy ta giống như đang đùa bỡn ngươi sao?"
Cò mồi: ". . ."
Nhìn đám khất cái ở đằng xa đang nhìn chằm chằm hắn, cò mồi cũng không dám cướp ngân phiếu của một đứa trẻ.
Cò mồi cười toe toét: "Tiểu t·h·iếu gia, tiểu nhân vừa hay có một căn nhà, lập tức dẫn ngài đi xem."
Cò mồi dẫn tiểu sư thúc đến một tiểu viện.
Tiểu viện này ở nam thành, vắng vẻ có chút cũ nát, nhưng diện tích không nhỏ, chí ít có ba phòng ngủ, một nhà chính, một phòng bếp thêm một cái sân nhỏ, cho nên giá cũng không rẻ, đòi những ba trăm lượng bạc ròng.
May mắn tiểu sư thúc đã lấy từ trong kho của Vương phu nhân hai tờ ngân phiếu, một trong số đó có mệnh giá đúng ba trăm lượng.
Tiểu sư thúc đưa ngân phiếu cho cò mồi, còn đưa cho hắn tiền hoa hồng nhất định. Cò mồi vô cùng nhiệt tình giúp tiểu sư thúc làm các thủ tục, giao cho tiểu sư thúc một bản khế ước đỏ có đóng dấu của nha môn.
Đương nhiên, tên trên đó không phải là Giả Huyền, mà là Triệu Huyền.
Sau đó tiểu sư thúc bảo Tề Đại dẫn đám tiểu ăn mày đến chỗ này, giao chìa khóa cho Tề Đại.
Tề Đại cùng đám tiểu ăn mày vô cùng cảm kích, cả đám nhanh chóng chạy vào nhà.
Trong nhà còn có đồ dùng của chủ cũ, tuy đã cũ nát nhưng làm đám tiểu ăn mày vô cùng yêu thích, trân quý không thôi.
Từ trước đến nay bọn họ chưa từng dùng đồ gia dụng, chưa từng được ngồi vào bàn ăn cơm.
Trong phòng ngủ không có giường, là một cái giường sưởi xây bằng đất.
Điều này làm đám tiểu ăn mày vô cùng vui vẻ, đến mùa đông bọn họ có thể tự mình kiếm củi đốt sưởi.
Bọn họ nằm trên giường đất sẽ rất ấm áp, rất ấm áp.
Cho dù không có quần áo dày, bọn họ cũng sẽ không bị đông cóng nữa.
Huống chi, tiểu t·h·iếu gia còn cho bọn họ tiền mua quần áo dày nữa!
Đám tiểu ăn mày cảm thấy như mình đang ở t·h·iên đường.
Bọn họ vô cùng cảm kích tiểu t·h·iếu gia, quyết định dâng toàn bộ sự tr·u·ng thành của mình cho tiểu t·h·iếu gia.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận