[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 93
Chương 93Chương 93
Không phải gia đình của Lưu Lão Xoa cũng dọn đi khỏi Lão Xoa Nhai rồi hay sao?
Có vẻ như gia đình họ Lưu có thể thay đổi vận xui, nhưng không ngờ tới thôn Tiểu Cao vẫn là...
"Chúa ơi! Nghe nói vào ban đêm có động tĩnh rất lớn, Lão Cao đã dẫn theo năm người con trai cầm cuốc và pháo để đánh với bọn thổ phỉ. Bọn thổ phỉ đó không thể vào được trong sân cho nên đã xếp chồng người lên để trèo qua tường, năm anh em Hữu Đức, Hữu Tài, Hữu Lương cầm cuốc đẩy người ra, cảnh tượng đó thật sự rất đáng sợi"
Trương Hồng Hà nói rất chân thật, giống như lúc đó cô ta đang đứng bên cạnh chứng kiến hết tất cả vậy.
Khi Trương Hồng Hà nói như vậy, ngược lại trong lòng của Lý Như dâng lên một niềm hy vọng.
"Vậy... Vậy sau đó thì chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc là bọn thổ phỉ đó có vào trong sân không?"
Trương Hồng Hà lại cố tình muốn úp úp mở mở: "Lúc đầu bọn thổ phỉ còn muốn lén lút tiến vào, nhưng không ngờ Lão Cao lại rất thông minh, ban ngày có người vào nhà của họ để xin nước uống, nhưng đôi mắt rất kỳ quái nên Lão Cao đã để ý đến. Ban đêm ông ấy nói mọi người ở trên lầu không được ngủ, phải luôn căng mắt và canh gác kỹ!"
"Ban đầu bọn thổ phỉ đó không biết, nên đã bị đánh cho choáng váng, có hai người đã rơi khỏi tường và bị gãy chân, sau đó bọn thổ phỉ đó trở nên tàn nhẫn rồi bắt đầu tràn lên bức tường. Một lát sau thì liền thay đổi nhiều cách khác, nhưng bọn chúng cũng không thể vào được sân của nhà họ Cao, gia đình của Lão Cao đều là người lợi hại, ngay cả những người phụ nữ đang trốn trên lầu cùng với con cái của mình cũng ném đá từ trên lầu xuống dưới, bọn thổ phỉ bị ném trúng gào thét lên hết cả! Cả nhà đều dựa dẫm vào nhau suốt đêm, đám thổ phỉ cũng đều là những con sói già vô lại, không còn cách nào khác chỉ đành phải bỏ chạy!"
Lý Như nghe vậy mới trút được gánh nặng, lông mày của cô giãn ra, khẽ mỉm cười.
"Gia đình Lão Cao thật sự... lợi hại, ông trời đã phù hộ rồi!" Những đứa trẻ xung quanh cũng đều đồng loạt reo hò: "Đúng vậy, đúng vậy! Ông nội của Đại Lâm và chú của cậu ấy đều là người biết võ, bọn thổ phỉ đáng bị đánh gãy chân!"
Vừa nãy thím Nhị Mai đã kể cho bọn nhỏ nghe những việc ác mà bọn thổ phỉ đã làm, đến mức người dân ở thôn Hà Đông không thể sống ở trong nhà phải chạy ra ngoài để lánh nạn. Lúc này Trương Hồng Hà nói về việc thôn Tiểu Cao đánh đuổi bọn thổ phỉ, thật sự khiến người ta rất hồi hộp, rùng rợn nhưng cũng có một chút kích động và khâm phục. Bọn thổ phỉ hung hãn như vậy, không phải cũng bị nhà họ Cao đánh bỏ chạy rồi sao?
Trương Hồng Hà tiếp tục la hét, cô ta đưa hai tay ra vỗ vào bộ ngực lớn của mình, líu lưỡi sợ hãi.
"Ây da da, chị Nhị Mai sao chị không gấp rút chút nào vậy? Bọn thổ phỉ đã tới nơi này rồi, hôm nay bọn chúng đến thôn Tiểu Cao, nói không chừng ngày mai sẽ đến thôn của chúng ta để cướp! Thôn của chúng ta có ai vạm vỡ như nhà của Lão Cao không? Cũng không có người đàn ông nào có thể mạnh bằng Cao Hữu Võ!"
"Sơ rằng trong thôn của chúng ta không ai biết võ, nhưng thôn của chúng ta có nhiều người như vậy, nếu chúng ta đồng lòng thì bọn thổ phỉ kia cũng không dám tới cướp." Lúc này trong lòng của Lý Như vui sướng gấp mấy lần, tất cả nỗ lực của cô đều không uống phí!
Gia đình ông bà nội của bà mụ và cha đều không bị cướp lương thực, cũng không cần phải chạy nạn. Cao Hữu Đức sẽ không bị chết đói, Nhị Lâm và Tam Lâm cũng không bị đem cho, tương lai thôn Tiểu Cao sẽ không còn trở thành một thôn nhỏ hoang vắng ít người nữa!
"Nào có dễ dàng như vậy!"
Trương Hồng Hà bĩu môi: "Trong thôn của chúng ta có mấy chục hộ gia đình!
Không phải gia đình của Lưu Lão Xoa cũng dọn đi khỏi Lão Xoa Nhai rồi hay sao?
Có vẻ như gia đình họ Lưu có thể thay đổi vận xui, nhưng không ngờ tới thôn Tiểu Cao vẫn là...
"Chúa ơi! Nghe nói vào ban đêm có động tĩnh rất lớn, Lão Cao đã dẫn theo năm người con trai cầm cuốc và pháo để đánh với bọn thổ phỉ. Bọn thổ phỉ đó không thể vào được trong sân cho nên đã xếp chồng người lên để trèo qua tường, năm anh em Hữu Đức, Hữu Tài, Hữu Lương cầm cuốc đẩy người ra, cảnh tượng đó thật sự rất đáng sợi"
Trương Hồng Hà nói rất chân thật, giống như lúc đó cô ta đang đứng bên cạnh chứng kiến hết tất cả vậy.
Khi Trương Hồng Hà nói như vậy, ngược lại trong lòng của Lý Như dâng lên một niềm hy vọng.
"Vậy... Vậy sau đó thì chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc là bọn thổ phỉ đó có vào trong sân không?"
Trương Hồng Hà lại cố tình muốn úp úp mở mở: "Lúc đầu bọn thổ phỉ còn muốn lén lút tiến vào, nhưng không ngờ Lão Cao lại rất thông minh, ban ngày có người vào nhà của họ để xin nước uống, nhưng đôi mắt rất kỳ quái nên Lão Cao đã để ý đến. Ban đêm ông ấy nói mọi người ở trên lầu không được ngủ, phải luôn căng mắt và canh gác kỹ!"
"Ban đầu bọn thổ phỉ đó không biết, nên đã bị đánh cho choáng váng, có hai người đã rơi khỏi tường và bị gãy chân, sau đó bọn thổ phỉ đó trở nên tàn nhẫn rồi bắt đầu tràn lên bức tường. Một lát sau thì liền thay đổi nhiều cách khác, nhưng bọn chúng cũng không thể vào được sân của nhà họ Cao, gia đình của Lão Cao đều là người lợi hại, ngay cả những người phụ nữ đang trốn trên lầu cùng với con cái của mình cũng ném đá từ trên lầu xuống dưới, bọn thổ phỉ bị ném trúng gào thét lên hết cả! Cả nhà đều dựa dẫm vào nhau suốt đêm, đám thổ phỉ cũng đều là những con sói già vô lại, không còn cách nào khác chỉ đành phải bỏ chạy!"
Lý Như nghe vậy mới trút được gánh nặng, lông mày của cô giãn ra, khẽ mỉm cười.
"Gia đình Lão Cao thật sự... lợi hại, ông trời đã phù hộ rồi!" Những đứa trẻ xung quanh cũng đều đồng loạt reo hò: "Đúng vậy, đúng vậy! Ông nội của Đại Lâm và chú của cậu ấy đều là người biết võ, bọn thổ phỉ đáng bị đánh gãy chân!"
Vừa nãy thím Nhị Mai đã kể cho bọn nhỏ nghe những việc ác mà bọn thổ phỉ đã làm, đến mức người dân ở thôn Hà Đông không thể sống ở trong nhà phải chạy ra ngoài để lánh nạn. Lúc này Trương Hồng Hà nói về việc thôn Tiểu Cao đánh đuổi bọn thổ phỉ, thật sự khiến người ta rất hồi hộp, rùng rợn nhưng cũng có một chút kích động và khâm phục. Bọn thổ phỉ hung hãn như vậy, không phải cũng bị nhà họ Cao đánh bỏ chạy rồi sao?
Trương Hồng Hà tiếp tục la hét, cô ta đưa hai tay ra vỗ vào bộ ngực lớn của mình, líu lưỡi sợ hãi.
"Ây da da, chị Nhị Mai sao chị không gấp rút chút nào vậy? Bọn thổ phỉ đã tới nơi này rồi, hôm nay bọn chúng đến thôn Tiểu Cao, nói không chừng ngày mai sẽ đến thôn của chúng ta để cướp! Thôn của chúng ta có ai vạm vỡ như nhà của Lão Cao không? Cũng không có người đàn ông nào có thể mạnh bằng Cao Hữu Võ!"
"Sơ rằng trong thôn của chúng ta không ai biết võ, nhưng thôn của chúng ta có nhiều người như vậy, nếu chúng ta đồng lòng thì bọn thổ phỉ kia cũng không dám tới cướp." Lúc này trong lòng của Lý Như vui sướng gấp mấy lần, tất cả nỗ lực của cô đều không uống phí!
Gia đình ông bà nội của bà mụ và cha đều không bị cướp lương thực, cũng không cần phải chạy nạn. Cao Hữu Đức sẽ không bị chết đói, Nhị Lâm và Tam Lâm cũng không bị đem cho, tương lai thôn Tiểu Cao sẽ không còn trở thành một thôn nhỏ hoang vắng ít người nữa!
"Nào có dễ dàng như vậy!"
Trương Hồng Hà bĩu môi: "Trong thôn của chúng ta có mấy chục hộ gia đình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận